Kết Hôn Âm Dương
Chương 48
"Ầm"
Đột nhiên, một tiếng vang lớn phát ra từ phía trước.
Cô nhìn lại thì thấy Liên Hương đã nhảy xuống đất, cả người vặn vẹo toàn máu với thịt đang đứng đối diện với cô.
Xương của cô ta đã bị gãy gần hết, lúc này cô mới để ý tới, đôi mắt của Liên Hương đã trống rỗng chỉ còn lại hai cái hốc mắt tối om đáng sợ, cơ thể biến dạng mềm oặt, ngay cả động tác đứng dậy cũng rất xiêu vẹo.
Bước chân ấy chậm rãi di chuyển, trong cơ thể vụn nát của cô ta phát ra một âm thanh kỳ lạ nghe như tiếng cười.
'Khặc khặc. Tôi... tìm... thấy cô rồi."
Bích Nguyệt tuy bản thân đã có gần như năng lực của Tiểu Hoa thì cái hồn ma này cơ bản cô không hề để tâm tới, nhưng mà sử dụng nó như thế nào thì Gia Khánh cũng chẳng nói cho cô biết. Hơn nữa, bây giờ nhìn bộ dạng cô ta như vậy, trong lòng cô vẫn không khỏi có chút ớn lạnh.
Chợt cô nhớ tới lời của lão Bạch khi nói chuyện với Trần Diệu.
Chẳng phải là họ chưa tìm thấy linh hồn của Liên Hương hay sao. ?
Nếu vậy thì đây là cơ hội hiếm có để cô biết ai đã giết cô ta.
Bích Nguyệt nghĩ vậy thì không lùi lại nữa, mí mắt khẽ chớp một cái thì đôi mắt mèo sáng quắc giữa đêm hiện lên. Cô cất lời cảnh báo.
"Cô mà làm loạn ở đây nhất định tôi sẽ không có nương tay đâu."
Nhưng lời nói này Liên Hương lại như chẳng để tâm tới, một giây sau, cô ta đột nhiên nhảy vọt lên khỏi mặt đất và nhào về phía cô.
Bích Nguyệt cũng không né kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể be bét máu thịt của Liên Hương tiến về phía mình. Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, cô trợn mắt theo bản năng nhìn vào chính giữa hai đôi mắt trống rỗng ấy.
Một giây, hai giây, ba giây rồi năm giây.
Năm giây trôi qua, không có gì xảy ra.
"Cái quái gì vậy. Sao chẳng có tác dụng."
Cô kinh hoàng, chưa kịp làm gì tiếp theo thì đã bị Liên Hương đẩy ngã xuống đất, cô ngẩng đầu lên và thấy Liên Hương đang nằm đè lên người cô, cổ họng cô ta phát ra tiếng gào thét giận dữ.
"Tao bị mày móc mù mắt. Bị mày giết, hôm nay mới tìm được mày. Khặc khặc. Cuối cùng cũng tìm được mày."
Cô sững sờ hiểu ra, thì ra là do Liên Hương không có mắt nên mình không làm gì được, nhưng cũng rất nhanh Bích Nguyệt đã đưa tay lên, giữ lấy đầu cô ta, giật ngược về phía sau, toan không cho cái khuôn mặt be bét máu ấy lại gần mình.
Cô gào lên.
"Cô nói cái quái gì đấy. Tôi đâu có giết cô. Bạch Kiều Liên cũng thế. Các người điên rồi."
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt Liên Hương chợt tỏ ra vẻ sợ hãi, vội vàng buông cô ra rồi chạy về phía bờ hồ, cái thân người màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện biến mất trong màn đêm đen tối.
Cô vội gượng người đứng dậy, trán đổ mồ hôi, nhìn xung quanh vẫn là cái bóng đêm tĩnh mịch.
"Quái lạ. Sao cô ta lại tự nhiên bỏ đi thế nhỉ."
Cô lắc đầu rùng mình một cái, không kịp nghĩ ngợi thêm mà vội vàng chạy trở về phòng mình không dám ở lại nữa. Sau khi quay lại phòng, cô nhanh chóng khóa cửa và chặn tất cả mọi thứ ngay cửa rồi mới ngả người xuống giường.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau đó Trần Liên Hương không hề xuất hiện lại, nhưng cô vẫn không dám thả lỏng người đến khi tận hừng sáng.
-
Ngày hai chín tháng chạp, chỉ còn vài canh giờ nữa là bước qua năm mới. Từ khi Liên Hương xuất hiện ở vườn hoa thì đến hôm nay đã tròn ba ngày không đến. Tuy vận cô vẫn không hề buông lỏng cảnh giác chút nào.
Khi màn đêm buông xuống, Bích Nguyệt vẫn còn trăn trở về việc cô ta đến tìm cô hôm trước, lại như Bạch phu nhân, tất cả đều khăng khăng là cô giết họ.
Chuyện này là sao nhỉ, chẳng lẽ bọn họ bị ai giết mà không biết hay sao. ?
Cô nghĩ không ra, tâm tình lại sợ hãi, bởi vì bây giờ đôi mắt mèo này vốn không có tác dụng lên người Liên Hương, nếu cô ta mà quay trở lại thì sẽ là một đêm dài với Bích Nguyệt.
Nghĩ vậy cô ngồi trong góc giường, trằn trọc không ngủ được, ánh mắt luôn cần thận quan sát tỉ mỉ đến xung quanh.
Đêm cực kỳ yên lặng.
Cho đến vào giữa đêm, khi cô có dấu hiệu ngủ gật, thì đột nhiên lại tiếng bước chân bỗng vang lên ngoài cửa.
Lộc cộc, lộc cộc.
Cô lập tức giật mình tỉnh dậy và sợ hãi nhìn ra.
Tiếng bước chân đó ngày càng to hơn và dừng lại khi đến cửa phòng của cô.
'Khặc khặc... Bích Nguyệt... cô có ở trong phòng không. ?"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng cười kỳ dị, ồ ồ như đang bị người khác bóp cổ.
Cô biết đây là tiếng cười man rợ của Liên Hương.
Cô sợ hãi co người chui vào trong chăn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ cầu nguyện cô ta không thể bước vào, bởi vì phía trước cửa đã bị cô đặt vô số đồ đạc chắn ngang.
Ầm ầm!
Chẳng mấy chốc, Liên Hương ở ngoài cửa lại bắt đầu đập cửa hết lần này tới lần khác, lực đập vào rất mạnh khiến cánh cửa gỗ rất nhanh đã bị đập nứt một vết.
Kế tiếp lại ầm một tiếng, khi cánh cửa sắp bị bung ra thì lại có một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên. Ngay sau đó, không gian lần nữa ngoài cửa lại lặng như tờ.
Nhưng rất nhanh cái âm thanh đập cửa ấy lại vang lên lần nữa.
Ầm ầm.
Cô giật mình sau đấy đứng dậy, qua ánh đèn đầu cô vẫn thấy cánh cửa vẫn vững chắc ở đó, không có thêm chút dấu vết bị phá hoại nào.
Khi cô đang nghi ngờ, tiếng đập khác lại vang lên. Tóc gáy trên người cô dựng đứng cả lên. Âm thanh này rất rõ ràng, nhưng nó không phải phát ra từ ngoài cửa chính mà là từ phía đằng sau cô.
Nó phát ra ở phía sau cửa sổ.
Cô run cầm cập quay đầu, lập tức chạy nhanh đến đó, hai tay nắm lấy khung cửa kéo mạnh vào. Như cảm nhận được hơi thở của cô, tiếng nói của Liên Hương bỗng chốc vang lên.
"Tao... Tao biết mày ở trong đấy mà."
Ngay sau đó, tấm cửa sổ bị đập bung ra, cảnh tượng bên ngoài rõ ràng ngay trước mắt, Bích Nguyệt ngạc nhiên, bởi vì chẳng có thứ gì ở ngoài đó cả trừ cái bóng tối như mực kia. Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đưa tay đóng chặt lại.
Nhưng, khi cô còn chưa kịp thở phào thì một khuôn mặt trắng bệch đầy máu me đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.
"Aaaaa."
Cô hoảng cả hồn, vừa la hét vừa liên tục thụt lùi trong phòng. Liên Hương ló cái mặt đáng sợ ấy lên, hai bàn tay vịn vào khung cửa, kéo cả thân người vặn vẹo bò vào bên trong. .
Cái khuôn mặt độc ác của cô ta nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay lạnh lẽo chỉ về phía trước, miệng không ngừng gào thét.
"Bích Nguyệt. . Làm mày... là mày đã giết tao!"
"Tôi không hề giết cô. Cô nhầm rồi!"
Cô lúc này đã không còn đường lui, lập tức gân cổ hét to lên.
Nhưng Liên Hương lại như không nghe thấy, và vẫn với vẻ mặt dữ tợn, từ từ bước lại gần.
"Chính mày đã hại tao chết."
Khi thấy khuôn mặt đầy máu của Liên Hương ngày càng gần, cô nghiến răng lấy nhau, cả người cùng lúc lao về phía cô ta.
"Mày đừng tưởng tao dễ bắt nạt. Hôm nay mày không chết thì tao chết."
Bích Nguyệt nhanh chóng túm lấy tóc Liên Hương mà giật mạnh một cái, rồi dùng lực quật sang một bên khiến cô ta bị nhấc bổng, cả người va mạnh xuống dưới nền đất.
Cô ta hét lên một tiếng thê thảm, một lớp tóc trên đầu đã bị kéo bung ra để lộ cái xương sọ trắng hễu.
Cô trợn mắt há miệng, đưa mắt nhìn xuống bàn tay của mình thì rùng người một cái, tay... tay cô đang nắm lấy một mảng tóc và da đầu.
Sao lại như vậy được. Linh hồn mà vẫn bị giật bong gia như người bình thường hay sao. Nhưng không để cô phải chờ lâu, chùm tóc ấy nhanh chóng tan thành khói đen rồi lập tức tan biến mất.
Bích Nguyệt bây giờ mới nhận ra, không ngờ mình lại sở hữu sức mạnh cơ bắp khủng bố của Tiểu Hoa. Hay nói cách khác, cô có thể làm tổn thương một linh hồn.
Nhưng hiện tại cô chưa thể kiểm soát được sức mạnh này vì vậy cô nghĩ chạy là thượng sách, dù sao Liên Hương cũng là quỷ, cho dù chết đi thì linh hồn vẫn uy hiếp tới cô cực kì lớn. Hơn nữa trông cô ta bây giờ đang rất tức giận, có vẻ đã sẵn sàng liều mạng với cô.
Bởi vậy cô liền quay lưng, định bỏ đi thì bàn tay của cô ta lại tóm lấy mắt cá chân của cô giật mạnh. Khiến cho Bích Nguyệt bất ngờ lảo đảo ngã rầm xuống đất.
Cô lật đật bò dậy, định tiếp tục giật tóc Liên Hương lần nữa nhưng cô ta đã đề phòng nắm ngược tóc cô, không cho cô động đậy. Cái miệng thì gào lên.
"Con chó này. Tao giết mày. !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận