Kết Hôn Âm Dương

Chương 50

Đêm 30 tết.
Những người thân của Bích Nguyệt nay đã có mặt đông đủ, bọn họ cười nói vui vẻ cùng nhau quây quần bên mâm cỗ gia đình.
Trong màn đêm, một vệt sáng màu vàng đột nhiên xẹt qua bầu trời.
Đùng, một quả pháo hoa rực rỡ nổ tung.
Bọn họ cùng nhau ngước mắt nhìn lên đón chờ một năm mới đến trong lòng ai cũng có cảm xúc riêng biệt, ở bên ngoài đường làng, cũng có rất nhiều người đều chạy ùa ra và kêu lên phấn khích, rôm rả suốt cả đêm dài.
Hết quả pháo này tới quả pháo khác nở rộ trên không trung, vẽ nên những màu sắc đẹp đẽ.
Bích Nguyệt nhìn từng dáng người thân thuộc ấy, nước mắt không ngừng chảy ra, đó là giọt nước mắt hạnh phúc.
Đây có lẽ là ngày ấm nhất đời cô, sẽ chẳng bao giờ cô quên được.
-
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa.
Mới đó mà đã năm tháng trôi qua.
Cái bụng của Bích Nguyệt đã rất lớn, có lẽ con cô cũng sắp ra đời trong nay mai.
Thời gian càng ngày càng gần lúc sinh nở, nhưng từ đợt tết đến giờ cả Gia Khánh hay Lâm An cũng chẳng hề xuất hiện làm cô thấy lo lắng vô cùng. Đáng lẽ khoảng thời gian này anh phải ở bên kề cạnh cô đón con chào đời chứ.
Đêm hôm ấy, cô ngồi trong phòng, mắt nhìn qua cửa sổ, hai tay xoa xoa lấy bụng rồi thở dài nói với Tiểu Hoa.
"Chị sắp sinh em bé. Sao giờ này anh ấy vẫn chưa đến nữa."
Bên cạnh cô, Tiểu Hoa nhíu mày lắc đầu.
"Em cũng không biết được. Mặc kệ đi, có em ở đây là được."
Cô bé vừa dứt lời thì ở phía ngoài cửa, cha mẹ cô và em trai gấp gáp đi vào, thấy cô ông Đồ thở dài, khó xử nói.
"Con gái, bên thông gia họ đến rồi. Bảo là muốn đón con về phủ để sinh nở."
Nghe thế Bích Nguyệt hơi chút ngạc nhiên.
"Đón về. Chẳng phải anh ấy bảo con ở đây sao. ?"
Suy nghĩ một chút, cô liền bảo Tiểu Hoa chạy ra xem thế nào. Cô bé rời đi một chút rồi quay trở lại, trên miệng mỉm cười vui vẻ.
"Đúng là Bạch bà đến đón chúng ta. Chị Nguyệt, chị chào cha mẹ đi. Chúng ta phải trở về rồi, bà ấy bảo gấp lắm, có vẻ rất vội vã, em bảo mãi mà vẫn không chịu vào nhà. . !"
Hai vợ chồng ông Đồ gượng cười, lần này cảm xúc hoàn toàn trái ngược với lần tiễn con đi về làm vợ người ta, hai ông bà nắm lấy tay cô nói.
"Rốt cuộc là vẫn không thấy cháu của mình ra đời. Thôi, con đi đi, kẻo người ta đợi."
Cô sờ lấy bụng mình, sau đấy mỉm cười đáp lại.
"Cha mẹ yên tâm, sớm muộn gì con cũng đem cháu đến thăm mà. Cha mẹ giữ gìn sức khỏe nhé, con sẽ sớm trở lại."
Tiểu Hoa bên cạnh ân cần đỡ lấy tay cô bước ra, cô bé liếc sang Trần Thừa rồi bảo.
"Nhóc cứ yên tâm. Chị Nguyệt cứ để chị chăm sóc, thỉnh thoảng chị sẽ về thăm. Đứa nào dám láo cứ ghi vào trong sổ, nhất định chị sẽ trả thù cho mày."
Trần Thừa nay đã không còn bẽn lẽn như thời xưa, đột nhiên nó chạy lên đứng trước mặt Tiểu Hoa, dõng dạc trả lời.
"Sau này lớn lên em nhất định sẽ cưới chị."
Tiểu Hoa bỗng đơ người, cô bé đứng bất động tại chỗ một phút, sau đấy chống tay cười ha hả.
"Nhóc con. Mơ..."
Vừa nói đến đây, Trần Thừa đột nhiên cúi đầu xuống, nhanh như cắt thơm vào má Tiểu Hoa một cái, sau đấy nhanh chóng chạy như bay ra ngoài cửa, ngoái đầu lại ngoác miệng lên cười.
"Tiểu Hoa Hoa. . Nhớ lấy... Em đóng dấu rồi, nhất định sẽ có ngày ấy. Ha ha."
Tiểu Hoa đỏ mặt, trong lòng nó chợt nổi lên cảm xúc khó tả, chợt như cô bé nghĩ thấy gì đó sai sai liền hét lên.
"Tiểu Hoa Hoa. ? Thằng khốn Trần Thừa Thừa... Đứng lại."
Bích Nguyệt thấy hai đứa nhỏ mến nhau như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, sau đấy cô từ biệt cha mẹ một lần nữa rời khỏi phủ.
-
Ở ngoài, Bạch bà đã đứng sẵn ở đó, cả người cứ vội vã đi đi lại lại. Lần này không có nhiều người đến như lần rước dâu, mà chì có tám người mang theo một cái kiệu lớn mà thôi.
Vừa thấy cô, bà đã nhanh chóng dẫn hai người lên kiệu rồi mình cũng ngồi theo sau.
Khi tám người kia cất bước, Bạch bà mới nhìn lấy cái bụng cô, rồi đưa tay nắm bắt mạch cho cô, sau đấy hài lòng gật đầu.
"Là con trai. Chúc mừng con, Bạch gia chúng ta sau này phải trông cậy vào con rồi."
Chợt Bạch bà trông sang Tiểu Hoa đang còn thất thần nhìn qua cửa kiệu, nhưng nhìn một lúc bà bỗng ngạc nhiên.
"Ủa. Tiểu Hoa. Mày hình như cao hơn một chút thì phải. Mày chưa lấy yêu đan khỏi người Bích Nguyệt à. ?"
Tiểu Hoa bị lời nói của bà làm cho tỉnh mộng, nó quay sang ậm ừ nói.
"Thì... Tiểu Hoa này chưa bao giờ cho người khác rồi lấy lại. Ta chẳng thèm yêu đan nữa."
Bạch bà lo lắng nói.
"Như vậy mày sẽ lớn lên đó. Quỷ tộc bọn mày mất yêu đan tuổi thọ sẽ giảm khác gì bọn tao đâu. ?"
Nó bĩu môi đáp lại.
"Kệ chứ. Ô hay, liên quan tới bà không. Ít ra ta còn thọ hơn bà."
"Yêu đan mất đi em sẽ bị giảm tuổi thọ hay sao. Chuyện này... đợi sinh xong nhất định chị sẽ trả lại cho em."
Lúc này cô mới biết đến tầm quan trọng của yêu đan đối với Tiểu Hoa, trước giờ cũng chẳng ai nói với cô chuyện này, nếu làm tổn hại đến Tiểu Hoa thì cô không thể làm được.
Nhưng cô bé vẫn một mực lắc đầu.
"Em chẳng muốn ở trong cái hình hài con nít chút nào. Em muốn lớn lên xinh đẹp như chị, còn yên đan thì hiện tại nó đã chuyển sang đứa trẻ trong bụng chị rồi. Em muốn lấy ra cũng không nổi nữa."
Cô chợt nắm lấy tay Tiểu Hoa.
"Chị... chị xin lỗi em."
Bạch bà lại nói.
"Xin lỗi gì. Quỷ tộc nhà nó cho dù yêu đan ở đâu nó cũng lấy được. Chỉ là nó chẳng muốn lấy thôi, con bé này tinh ranh, chắc chắn nó có mục đích. !"
Nghe bà nói vậy làm cho cô có chút hoài nghi, chẳng hiểu sao cô lại nghĩ tới năm tháng vừa rồi, khi em trai cô và nó suốt ngày cứ quấn lấy nhau không buông, chợt cô cười lên, dường như đã hiểu ra nói với Bạch bà bà.
"Nó muốn lấy chồng rồi. Đứa nhóc này thật là..."
Bạch bà bỗng cười phá lên.
"Lấy chồng. Ha ha. Con quỷ ranh mày cũng có đứa rước, tao cười vỡ bụng mất."
Tiểu Hoa hừ lạnh.
"Tên Trần Thừa kia với em không có gì. Chị đừng nghĩ bậy. Mà bà nữa, bà biết cái quái gì. Ta xinh đẹp như hoa thế này..."
Bích Nguyệt xoa xoa lấy đầu nó cắt lời.
"Nãy giờ chị có nhắc tới Tiểu Thừa đâu. ? Hay là em..."
Tiểu Hoa phút chốc đỏ mặt, giờ cô bé mới phát hiện mình thừa lời, thật sự cảm thấy bản thân mình ngu ngục, bây giờ chỉ ước có cái lỗ nào mà chui xuống thôi.
Cô bé ho khan một tiếng, sau đó hẵng giọng nhanh chóng đổi sang chủ đề khác đánh lạc hướng hai người. .
"Lão Bạch với Gia Khánh đâu sao không có đến. Đúng là không xem con cháu mình ra gì. Khốn nạn."
Nó nói xong thì sự vui vẻ trong mắt Bạch bà cũng dần biến mất, thay thế vào đó là sự lo âu khó tả, bà nói.
"Tất cả người nhà họ Bạch đang chờ ở vùng đầm lầy."
Tiểu Hoa nhướng mày nhìn lên Bích Nguyệt.
"Đầm lầy. Chị ấy lại sắp sinh. ? Lẽ nào."
Gương mặt cô bé bỗng tái đi, Bích Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Em nói sao vậy."
Cô bé thận trọng hỏi.
"Có phải chị uống viên minh châu gì tên là Nhân Duyên đúng không. ?"
Cô vừa gật đầu thì Tiểu Hoa đã vội vã quỳ xuống trong kiệu, cả người run lên lẩy bẩy.
Bích Nguyệt thấy vậy trong lòng hơi lo lắng và ngạc nhiên, bởi từ khi gặp Tiểu Hoa đến bây giờ chưa bao giờ nó làm ra cái hành động kì quái như này hết.
Ai cũng biết nó ương bướng, chẳng bao giờ khuất phục một ai, nhưng nay sao nó lại quỳ, cô tò mò đỡ lấy nó, nhưng nó vẫn hai chân dập gối xuống.
Cô thắc mắc hỏi.
"Em... em làm sao vậy. !"
Tiểu Hoa run rẩy, trong giọng nói biểu hiện sự khuất phục, như bậc bề dưới đối với kẻ bề trên.
"Chuyển Luân Vương xuất sinh."
"Chuyển Luân Vương. ?"
Cả Bạch bà và Bích Nguyệt đều bị cái tên này làm cho giật mình, cô nhanh chóng đỡ lấy Tiểu Hoa ngồi dậy, tiếp theo là hỏi cặn kẽ.
"Chuyển Luân Vương là ai. Trong kiệu có ai nữa đâu mà em lại nói vậy. ?"
Nó làm mặt sùng kính đáp.
"Chị... chị đang mang thai nhục thể của ngài ấy."
Bạch bà bà chấn động, lắp bắp.
"Ngài ấy sao lại."
Bích Nguyệt vội vã thúc dục.
"Mà Chuyển Luân Vương là ai. Hai người ai nói gì đi."
Tiểu Hoa nhíu mày, cô bé nhìn cô bắt đầu kể.
"Ở trong âm phủ ngoài Diêm Vương là vua của cõi chết ra thì dưới trướng ngài ấy còn có Thập Điện Diêm Vương, Chuyển Luân Vương chính là một trong bảy người đó. Ngài là người cai quản xét xử quỷ hồn, để làm rõ thiện ác, quyết định đẳng cấp, rồi cho lên đầu thai. Nam hay nữ, sống lâu hay chết yểu, giàu sang phú quý hay nghèo hèn, kiếp sau như thế nào đều do ngài ấy định."
Cô thắc mắc hỏi.
"Vậy chuyện này thì liên quan gì tới chị chứ. ?"
Tiểu Hoa trầm mặc đáp.
"Khi ở dưới âm phủ, em từng nghe Diêm Vương kể về Chuyển Luân Vương. Năm xưa Hắc Bạch vô thường vì yêu một người mà phạm phải sinh tử, Diêm Vương tức giận muốn cho cô gái kia hồn phi phách tán, nhưng ngài ấy vì thương tình cô gái trẻ và Hắc Bạch vô thường nên đã lấy mạng mình để xin cho bọn họ. Cùng lúc cùng cả bốn người đều đi vào luân hồi. Nghe đâu ngài ấy có một viên minh châu Nhân Duyên, chỉ cần người uống nó còn sống mà sinh hạ thành công thì Chuyển Luân Vương sẽ trở lại. Bởi vậy nên khi tạo ra vùng rất kia, Diêm Vương đã cho viên ngọc ấy ở đấy, sau này thì nằm trong tay nhà họ Bạch. Chị uống nó rồi, thì cái thai... cái thai này chắc chắn là Chuyển Luân Vương chuyển thế. !"
Bạch bà bà cũng từng nghe truyền thuyết này, nhưng mà lại không hề biết là bí mật lại khủng bố đến như vậy.
Chẳng trách những người uống nó vô số đều rồi chết yểu, mà nhất quyết phải để trong mộ tổ mới an toàn, hàng ngàn năm qua không ít tộc nhân của ba nhà kia vẫn lăm le muốn chiếm đoạt. Thì ra là lý do như vậy.
Bất chợt, Tiểu Hoa nắm lấy tay cô, miệng nó thở dài.
" Nhưng mà muốn sinh hạ thành công đứa bé này, nhất định phải ở nơi có nhiều quỷ khí, bởi vậy thật sự nguy hiểm, nếu chị không may... thì... thì ngài ấy nhất định không được đầu thai. Chị cũng... ''
Bạn cần đăng nhập để bình luận