Kết Hôn Âm Dương

Chương 52

Trong lúc đó, hơi thở của Bích Nguyệt càng ngày càng yếu ớt, khả năng cao là sẽ rơi vào hôn mê.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo trở nên trắng bệch như vậy, nước mắt anh không kìm được cứ rơi xuống "lách tách". Anh liều mạng bóp chặt cổ tay để máu chảy ra nhanh hơn.
Ngay sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra, cô khẽ mở miệng ngậm vào vết rách, khuôn mặt vốn tái nhợt nhạt như xác chết nay đã có chút hồng hào trở lại.
Thấy vậy, Gia Khánh thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn không dám buông tay mà tiếp tục nặn máu ra ngày càng nhiều.
Lúc này, gương mặt Bạch bà bên cạnh đã tỏ ra kinh ngạc đến ngây người.
"Gia Khánh, chừng ấy máu không đủ hay sao."
Bà trố mắt nhìn, bởi máu của Gia Khánh hiệu quả khác với người bình thường, nhưng nãy giờ số máu chảy ra đã là quá nhiều, nhưng với Bích Nguyệt lại chỉ có một chút tác dụng, sắc mặt của anh cũng nhợt nhạt xanh xao đi hẳn.
Chợt bà nhìn xuống bụng cô, nhớ tới lời của Tiểu Hoa mà nói.
"Con... con biết đứa trẻ này là do ai chuyển thế hay không."
Anh ngơ ngác nói.
"Ý bà là sao. ?"
Bạch bà lại nói.
"Tiểu Hoa nó bảo đứa nào nuốt viên ngọc Nhân Duyên ấy mà sinh con thì đứa bé chính là chuyển thế của Chuyển Luân Vương."
"Chuyển... Chuyển Luân. Ông ta... Không hay rồi. Tiểu Hoa... Tiểu Hoa."
Gương mặt anh biến đổi nhanh chóng, miệng không ngừng kêu tên Tiểu Hoa, nó nghe thấy thì cũng tức tốc chạy vào, trông thấy anh đang đổ máu cho cô thì sắc mặt nó chợt đanh lại, liên tục lắc đầu.
"Anh đi ra ngoài kia với Lâm An. Cố dẫn dụ càng nhiều linh hồn dã quỷ tới đây càng nhanh càng tốt. Còn duy trì sự sống cho chị ấy cứ để em."
Anh vội vàng hỏi.
"Có đúng là ông ấy chuyển sinh. ?"
Cô bé nhanh chóng tiến tới, lấy móng tay rạch ngang một đường trên cổ tay mình thay thế tay của Gia Khánh.
Sau đấy nói.
"Đúng vậy. Nên muốn sinh được thì cần càng nhiều âm khí càng tốt. Các người không biết chuyện đã đuổi hết chúng đi rồi, chẳng trách chị ấy không sinh được. Mà anh làm sao dụ cả ba dòng tộc kia đến đây càng tốt, nhân tiện giải quyết ân oán luôn."
Gia Khánh nghi ngờ đáp.
"Như vậy liệu có ổn không. Lỡ..."
Tiểu Hoa nhăn mày, có phần lớn tiếng.
"Lỡ cái gì. Tại anh làm chị ấy mang bầu, anh phải chịu trách nhiệm bảo vệ chị ấy. Còn bọn chúng đến thì Chuyển Luân Vương tự biết phải làm gì. Đi mau đi. Tên khốn này, hay muốn bà giết mày..."
Đôi mắt Tiểu Hoa đã không còn bình tĩnh được nữa, bởi tính mạng của Bích Nguyệt chỉ là tạm thời giữ được mà thôi, máu của cô bé tuy bổ nhưng không phải kế lâu dài, chỉ có thể kéo dài mạng sống cho cô là may mắn lắm rồi.
Nghe vậy Gia Khánh chẳng đáp, anh chẳng trách Tiểu Hoa bởi nó cũng muốn tốt cho cô mà thôi. Thế nên Gia Khánh nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa gặp Lâm An anh đã kéo lấy tay cậu ta nhảy xuống đầm lầy.
Lâm An nhìn sắc mặt Gia Khánh đã trắng nhợt vội hỏi.
"Chuyện gì thế."
Anh đáp.
"Đứa trẻ kia là chuyển thế của Chuyển Luân Vương. Mau dẫn dụ cô hồn dã quỷ về đây nếu không Bích Nguyệt sẽ không sinh được."
Lâm An vốn dĩ cũng chẳng biết tới chuyện này, lúc lấy ngọc Nhân Duyên anh chỉ biết nó sẽ giúp cho con hai người được cân bằng âm dương mà thôi. Chứ chuyện về Chuẩn Luân anh cũng từng nghe qua nhưng lại không tin nó là thật. Bây giờ ai dè lại thành ra như vậy chứ.
Cậu ta lắc đầu bảo.
"Nhưng hiện tại bọn chúng ở khá xa, làm sao để di chuyển chúng đến. Đến nơi chỉ sợ..."
Gia Khánh nhíu mày.
"Rải máu chúng ta xuống bùn đi. Bọn chúng thích nhất thứ này của vô thường ắt sẽ đến nhanh thôi. Không ít ma quỷ vẫn còn núp dưới bùn."
Lâm An bây giờ cũng hết cách, sau cũng rạch trên cổ tay một đường cùng Gia Khánh nhỏ máu xuống đất.
Quả nhiên máu của bọn họ khác với người khác, vừa khi chạm vào bùn thì lập tức vang lên tiếng xèo xèo như rơi vào chảo mỡ, từng giọt lập tức tan ra bốc lên một làn khói đỏ kỳ dị, dần dần hòa tan vào sương mù đặc quánh khiến những mảng sương này cũng đổi từ màu trắng sang màu hồng nhạt, theo gió tán đi khắp nơi, chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy bè sắt cực lớn.
Quả nhiên là có tác dụng, ở dưới đám bùn đen đó, bắt đầu xuất hiện từng cái đầu người sứt mẻ bám đầy bùn ngoi lên chỉ để lộ hai cái hốc mắt thăm dò.
Gia Khánh thấy vậy trong lòng đã bớt lo một chút, sau đấy kéo Lâm An nhảy lên bè lùi lại phía sau.
Hầu như người nhà họ Bạch vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn tập trung ở chỗ căn nhà chính giữa mà thôi.
Chợt có người nhận ra điều bất thường, ánh mắt nhìn sang những tảng sương đang đổi màu mà bất giác kêu lên.
"Mọi người. Mọi người nhìn kìa. Sương..."
Tiếng nói này nhanh chóng thu hút sự chú ý, cũng có người nhìn theo, chẳng mấy chốc toàn bộ bọn họ trong lòng đã trào lên một cảm giác bất an.
"Sao lại màu đỏ. Có chuyện gì. ?''
"Đám cô hồn... bọn chúng ở dưới bùn."
"Chết tiệt... đã dọn sạch vùng này rồi mà. Có hai cậu Gia Khánh và Lâm An ở đây chẳng lẽ bọn nó không sợ sao. ?"
Tất cả vừa nói vừa ào dạt dạt sang hai bên mạn bè, tư thế đã sẵn sàng chiến đấu, đột nhiên Gia Khánh quát lên.
"Mọi người lùi lại mau, thu hết quỷ khí lại không được đánh."
Bọn họ tuy không hiểu chuyện gì, nhưng chẳng ai dám cãi lệnh, lần lượt lùi lại, đứng sát vào bên trong.
Lúc này, cả Lâm An và Gia Khánh cũng đã trở lại trong nhà, vừa thấy động tĩnh thì lão Bạch đã hỏi họ, nhưng hai người chỉ giải thích qua loa mà thôi.
Ở bên ngoài mạn bè, đám cô hồn như ngửi được mùi máu của kẻ thù, khi xác định không có gì nguy hiểm mới dám trồi cả thân người lên. Rồi cũng có tên đầu tiên mạnh dạn đặt tay kéo cả thân người nhếch nhác bùn bò lên mạn bè.
Chẳng ai tấn công nó, vĩnh không có nguy hiểm cận kề. Điều này khiến nó như vui mừng, từ cuống họng thủng vài lỗ cất lên rú lên điên cuồng.
Như bị tiếng hú này kích thích, hàng trăm hàng ngàn đám cô hồn dã quỷ phía sau cũng lần lượt leo lên, chẳng mấy chốc đã gần như chiếm hơn một nửa cái bè rộng lớn. Trực tiếp bao vây lấy ngàn người nhà họ Bạch vào trong, nhưng số lượng bọn chúng vẫn đang không ngừng tăng lên đang dần đi tới.
Còn ở ngoài cách xa cả trăm dặm kia, ba dòng tộc cũng đã cảm thấy bất thường bởi lũ cô hồn lần lượt thi nhau ùa đến với tốc độ rất nhanh, mà lại theo một hướng.
Biết không thể chậm trễ được nữa nên ba tộc trưởng ở mỗi hướng khác nhau, tuy không cùng đoàn nhưng cũng cùng lúc thúc dục đám tộc nhân tăng tốc.
Ở trong phòng sinh của cô, Gia Khánh tiến vào, lo lắng gật đầu với Tiểu Hoa.
"Giờ làm sao. Ta đã dụ chúng đến, số lượng bây giờ phải hơn hai ngàn con, liệu có đủ không. ?"
Tiểu Hoa lúc này sắc mặt cũng chẳng khác gì Gia Khánh, vốn đã bị Bích Nguyệt hút rất nhiều máu, hai mí mắt đã sụp lại như muốn ngất xỉu, cô bé gắng gượng một chút rồi bảo.
"Không đủ. Anh... anh đi ra ngoài kia. Lấy mỗi người trong tộc một bát máu, thay nhau duy trì sự sống cho chị ấy. Em sắp không chịu được rồi. Còn bảo lão Bạch và Lâm An bảo vệ tộc nhân, cứ để bọn nó lên bè nhưng đừng có giết. Chúng ta cần chờ đợi thêm."
Gia Khánh gật đầu cấp tốc lùi ra, dặn dò với Lâm An và Lão Bạch cùng với ba vị trưởng thôn dàn lại thành một hàng phía ngoài, ngăn cản số dã quỷ kia làm hại tộc nhân.
Cũng thông báo cho mọi người cấp máu để cứu sống Bích Nguyệt, ngạc nhiên thay là tộc nhân nhà họ Bạch vốn lạnh lùng cao ngạo nay lại đồng lòng hiếm có.
Bọn họ cứ tranh nhau hiến máu, nhưng Gia Khánh chỉ lấy hai người một lần, rồi vào cho Bích Nguyệt uống, Tiểu Hoa cũng nhờ vậy cũng có cơ hội hồi phục.
Thời gian lại thêm hai canh giờ nữa trôi qua, từng ấy máu cũng chẳng thể đủ, hầu hết hơn ngàn tộc nhân nay đã kiệt quệ sinh lực, Bích Nguyệt uống nhiều máu thế cũng chẳng căng bụng, hình như là bị bào thai hấp thu hết.
Dạ con cũng càng ngày càng mở ra, đứa trẻ đã nhích lên được một xíu, điều này làm cho mọi người vừa mừng vừa lo.
Chợt ngay lúc này, từ phía gần đấy, âm thanh kêu gào rầm rú ngày một chấn động, Gia Khánh đang cầm bát máu chợt đứng bật dậy, đưa nó cho Bạch bà rồi bước ra ngoài.
Thanh âm lạnh lẽo cất lên.
"Bọn chúng đến rồi. !"
Tiểu Hoa cũng đứng dậy, cô bé không hề lo lắng mà ngược lại, trên khuôn mặt nhợt nhạt khẽ nở nụ cười.
"Chị ấy sống rồi. !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận