Kết Hôn Âm Dương

Chương 53

Trên chiếc giường gỗ, Bích Nguyệt mệt mỏi miệng ngậm khúc gỗ nhìn xuống bụng, bây giờ cô bây giờ chẳng có khí lực mà nói, toàn bộ sức đều dồn xuống dưới, cố gắng đấy đứa con ra ngoài. Cơn đau vẫn không ngừng truyền đến khiến cô như muốn chết đi sống lại cả mấy trăm lần.
Chợt bên ngoài, tiếng Lâm An gào vào bên trong gấp gáp vô cùng.
"Gia Khánh mau ra phụ một tay. Ở vòng ngoài cả ba nhà kia cũng sắp đến rồi. Tôi sắp không chịu được nữa rồi."
Lâm An là Hắc vô thường để ngăn cản lũ cô hồn này thì khô có gì là khó.
Khổ nỗi Gia Khánh đã hạ lệnh là không giết bọn nó, với lại tộc nhân bây giờ cũng suy kiệt sinh lực không thể sẵn sàng chiến đấy, bởi vậy Lâm An cho dù có tài cán đến đâu cũng chẳng thể lo hết được đám quỷ này.
Gia Khánh nhăn mày hỏi Tiểu Hoa.
"Giờ tiếp theo làm sao. ?"
Cô bé lắc đầu.
"Không biết. Cái này phải đợi đứa nhỏ."
Bạch bà bên cạnh lo lắng.
"Ta thấy đây sẽ là thử thách của nó. Chúng ta hiện tại cũng đã không còn cách nào, chỉ mong là ông trời phù hộ. Số mệnh này... haiz. Phải xem ý trời... Đi ra ngoài kia, chúng ta liều mạng."
Ba người đều đổ dồn ánh mắt vào cô, nhưng trong đôi mắt ấy, Bích Nguyệt tỏ ra sự kiên cường, cô cắn chặt răng, gật đầu với mọi người như muốn khẳng định mình sẽ làm được.
"Ta tin... em sẽ làm được. !"
Gia Khánh hiểu ý, nói xong anh day dứt quay đầu, cố gắng không để nước mắt chảy ra, cứ vậy đi khỏi cùng hai người kia.
Ở ngoài căn nhà, trên cái bè sắt lớn, ngàn người nhà họ Bạch đều đã bị ép sát lại một cụm, cả ba vị trưởng thôn và Bạch lão bây giờ cũng chẳng làm gì, mọi chuyện đều phụ thuộc vào Lâm An.
Cậu ta đứng trước hàng ngũ, tóc trắng tung bay trong gió, đầu đội một cái mũ dài màu đen, đôi mắt trắng dã như sương đục, bàn tay cầm lấy một cái lệnh bài không ngừng huy động những sợi xích đen mọc lên, cứ vậy tạo thành một tấm chắn hình tròn cao hơn bốn mét, bao quanh thành một vòng kiên cố ngăn cách nhà họ Bạch với đám cô hồn bên ngoài.
Nhưng thời gian trôi qua, bức tường xích đó đã bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt khắp nơi, tiếng keng keng ầm ầm từ bên ngoài không ngừng đánh vào làm nó rung lắc kịch liệt.
Cứ mỗi lần như vậy sắc mặt Lâm An lại tái đi một chút, lồng ngực bây giờ đã cảm thấy nhói nhói như muốn hộc máu.
Gia Khánh vừa ra thì cũng nhanh biến đổi, anh hóa thành Bạch vô thường cao cao tại thượng, đầu đội mũ dài, tóc đen phần phật bay, tay anh cầm một cái đèn lồng, bên trong là một ngọn lửa hình con cá đang không ngừng bơi lội.
Hai người đứng song song với nhau, một đen một trắng không ngừng trào ra âm khí bá đạo mãnh liệt vô cùng.
Gia Khánh gật đầu, tay trái khẽ nhấc lên, từng đợt xích trắng lại mọc ra quấn quanh bức tường đen do Lâm An huyễn hóa mà thành, gia cố nó trở thành một thứ khó có thể phá vỡ. Bức tường thành này bây giờ do hai người tạo nên cũng cao năm mét dày hai mét, phải gọi là tuyệt đối an toàn.
Điều làm họ lo lắng bây giờ không phải đám cô hồn bên ngoài mà là sự an nguy của Bích Nguyệt.
Ở phía sau lưng, toàn bộ người nhà họ Bạch khí thế như được khích lệ, móng tay mọc dài, răng nanh nhô ra khỏi miệng, hàng ngàn đôi mắt đỏ hoe như máu phát sáng giữa đêm đen, tất cả đều đồng thanh gầm lên từng tiếng chấn động.
"Hắc Bạch nhị gia. Hắc Bạch nhị gia."
Tiểu Hoa cũng khẽ lắc đầu, cả người mọc ra lông trắng, chớp mắt đã huyễn hóa thành một con mèo lớn gấp hai ba lần con trâu rừng, lần này còn to lớn hơn lần nó hóa hình ở Bạch gia, quỷ khí cũng tỏa ra cũng chẳng kém cạnh gì hai người Gia Khánh và Lâm An.
Bây giờ, hầu như ai cũng đã để lộ ra sức mạnh chân chính, khí thế như núi đè, đám cô hồn dã quỷ bên ngoài cũng có chút kinh hãi mà cấp tốc lùi lại, không dám tấn công vào hàng rào bao quanh nữa.
Tiểu Hoa nó khẽ ngẩng đầu ngửi ngửi trong không khí, rồi bất ngờ hống lên một tiếng kinh thiên động trời, Lâm An nhăn mày đáp.
"Hình như là đến rồi."
Gia Khánh cùng Lâm An nhảy lên mặt tường thành, Tiểu Hoa và hai vợ chồng lão Bạch cũng lên theo.
Phía dưới chân bọn họ lúc này, đám dã quỷ đen đặc vây kín khắp nơi, nhưng hiện tại bọn chúng lại thấy hai người thì linh hồn lại run lên bần bật, không còn tiếng gầm hung hăng như lúc đầu mà hoàn toàn thay bằng tiếng rên rỉ chói tai.
Bỗng nhiên, ngay lúc này hai cọc xích đen từ phía đằng xa bỗng nhiên đâm thẳng tới, nó đi đến đâu đều đâm qua ngực lũ cô hồn đến đó khiến bọng chúng trực tiếp hóa thành hư vô.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có một con đường lớn giữa biển linh hồn được nó mở ra.
Gia Khánh nhướng mày nhìn theo.
Quả nhiên, từ phía xa xa, một bóng người màu trắng dần dần xuất hiện, tạo hình đều giống như Gia Khánh bây giờ chỉ khác mỗi khuôn mặt.
Hắn chính là Bạch vô thường. !
Hắn đi đến đâu thì đám cô hồn đều cố tình tránh xa đến đó, hắn dừng lại cách chỗ Gia Khánh và Lâm An một đoạn, sau đấy bất giác cười ha hả.
"Tiền thân của Hắc Bạch vô thường. Thú vị."
Gia Khánh cau mày, từ phía trên cao nhìn xuống lạnh lùng đáp.
"Bạch vô thường. Mày quên những lời tao nói rồi ư. Chẳng lẽ muốn chết. ?"
Hắn nhún vai vui vẻ đáp lại.
"Gia Khánh, mày muốn giết tao mày đã làm rồi. Tao đã biết chuyện vì sao hai đứa mày lại chết ở kiếp trước. Ha ha. Vì thế nên tao nghĩ là mày sẽ không muốn bỏ rơi đứa con gái kia một lần nữa chứ. Chỉ cần tao chết thì mày sẽ phải làm vô thường. Mà làm vô thường thì Diêm Vương sẽ... Ha ha."
Lâm An nghe thế tức giận quát lên.
"Rốt cuộc mày muốn gì. ?"
Hắn đáp.
"Muốn hai đứa mày chết."
Chữ cuối cùng vang lên như tiếng nổ chấn động mọi tộc nhân khiến mọi người cực kì tức giận. .
Cả hai vợ chồng Bạch Lão lớn tiếng quát.
"Tên khốn. Nhà họ Bạch năm xưa bồi dưỡng mày để giờ mày dám phản bội tộc nhân hay sao. ?"
Hắn cười lạnh nhạt chẳng thèm để tâm tới lời của Bạch lão, tay phải hắn cất lên, lập tức phía sau hàng ngàn người rầm rập tiến đến, bằng con đường Bạch vô thường hắn dùng xích giết đám cô hồn tạo thành.
Dẫn đầu chính là Hắc Thiên và Ngưu Hống, tộc trưởng của hai nhà Hắc Quỷ.
Vừa thấy Bạch vô thường, hai lão kia đáp chắp tay lại, khom người nói.
"Bái kiến đại nhân."
Lâm An đứng trên tường lạnh nhạt quát xuống.
"Hắc Thiên, ông làm cái gì vậy. Chẳng phải là bà Mỡ đã chỉ ra ai là kẻ giết Hắc gia gia rồi ư. Hai kẻ này là kẻ thù của ông."
Hắc Thiên lạnh nhạt nói.
"Chẳng phải là tại mày hay sao. ? Mẹ kiếp, nếu mày không phá hỏng kế hoạch của tao với Bạch Kiều Liên thì giờ này Hắc vô thường đã không chết. Chuyện lão Hắc chết tao vốn cũng biết ai làm, nhưng tao tức mày nhiều hơn đấy thằng phản bội."
Ngưu Hống cũng cười khành khạch.
"Lão Hắc kia chết thì làm sao chứ. Cái thứ vô dụng, lại dám một mình mò đến quỷ tộc bọn ta điều tra."
Bach lão cất lời đáp lại.
"Rốt cuộc mục đích của các người là gì. Tại sao lại giang sẵn âm mưu như vậy. ?"
Lúc này, Bạch vô thường bên cạnh bước lên, mỉa mai nói.
"Là do ta làm. Vốn dĩ là từ lúc hai đứa kia vẫn còn trong bụng tao đã biết đó là kẻ thù lớn nhất. Nhưng vì tại lão Hắc mới không ra tay nổi. Hừ. Đành phải thả mồi ra dụ lão đến, nhưng chúng ta không giết lão, là lão tự sát để tên khốn Lâm An kia thay thế làm Hắc vô thường. Các người thắc mắc vì sao Bạch Liên Hương lại liên quan tới chuyện này phải không. Ha ha."
Hắn ngừng một hơi rồi nói tiếp.
"Gia Long, nó không phải con ruột của Gia Tường. Nó là con của Bạch Liên Hương và lão Hắc Thiên đây đấy đồ ngu. Vốn dĩ lúc đầu tao chỉ muốn phá hoại cuộc hôn nhân này ngăn cản các người không nên duyên phận, chỉ cần hai đứa kia không đến được với nhau thì bọn nó sẽ không biết đến kiếp trước mình là ai, ai ngờ tên này Gia Long đen đủi. Cũng hay, sự việc này đến đây lại có chút thú vị. Hiện tại đang có thứ tao cần ở đây."
Tin động trời này vang lên khiến không ai không khỏi chấn động, hai vợ chồng lão Bạch nghe thấy thì bị kích động đến hộc máu. Cả người lảo đảo về phía sau, may sao được ba vị tộc trưởng đỡ lấy mới tạm thời trụ vững được thân thể.
Gia Khánh nắm chặt tay, cả người tức giận không thôi.
"Tên khốn. Các người đến đây còn có mục đích khác. ?"
Ngưu Hống lần này cũng cười hắc hắc.
"Đúng thế. Chúng ta chờ Chuyển Luân Công xuất sinh để đem nó về nuôi dưỡng. Ha ha. Hôm nay đám nhà họ Bạch các người khó thoát rồi."
Lâm An và Gia Khánh nhướng mày nhìn nhau, hai người chợt hiểu ra chuyện gì.
"Ý mày là muốn linh hồn bất diệt. ?"
Hắc Thiên cũng nhếch mép mà nói.
"Đúng là vậy đấy. Chuyển Luân Vương sẽ quyết định chúng ta đầu thai như thế nào. Cũng có thể giúp chúng ta không cần phải uống canh Mạnh bà. Cơ hội này nhất định sẽ không thể bỏ qua được. Chỉ cần giết hết nhà họ Bạch các người ở đây thì sẽ chẳng ai biết nó sinh ra từ..."
Hắc Thiên chưa nói xong câu thì lão bỗng dừng lại, ánh mắt khó tin nhìn xuống phía dưới bụng. Từ lúc nào, một bàn tay to lớn đã xuyên qua ngực lão, khiến máu tươi cứ vậy trào ra thành vòi.
Tiếng cười khành khạch vang lên trước sự ngỡ ngàng của tộc nhân người nhà họ Hắc.
"Hắc Thiên mày đúng là ngu mà. Vốn dĩ tao chẳng muốn chia sẻ đứa trẻ kia cho mày chút nào. Ha ha."
Ông ta còn chút hơi tàn nhìn sang, kẻ ra tay không ngờ là Ngưu Hống, miệng Hắc Thiên liên tục trào máu, gương mặt đã trắng bệch như giấy.
"Sao... sao..."
Ngưu Hống cười lớn tiếng.
"Còn sao mẹ gì nữa. Hai họ hắc bạch lâu nay độc chiếm chức vô thường tao đã sớm ngứa mắt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận