Kết Hôn Âm Dương
Chương 55
"Thiếu... thiếu phu nhân... thiếu phu nhân sống lại rồi... Sống lại rồi. Trời ơi sống lại rồi."
Theo tiếng hét của bà ta như sợi dây kéo lấy Gia Khánh từ tuyệt vọng trở về, anh bỗng nhiên hiểu ra mà vui vẻ cười lớn.
" Ha ha. Ta hiểu rồi. Ha ha. Đánh nữa đi. Đánh xuống thật nhiều vào."
Ba kẻ kia kinh ngạc nhìn lên bầu trời. Đột nhiên ba tia sét lại nhằm bọn chúng mà đánh tới, Bạch vô thường cấp tốc lùi lại ra sau quát lên.
" Chuyển Luân Vương sắp chào đời rồi. Đừng để nó đánh trúng."
Ba kẻ này tất nhiên là có thể tránh né, nhưng tộc nhân với đám cô hồn thì không thể. Cứ vậy số lượng sấm sét đánh xuống càng nhiều, dưới mặt đầm lầy bây giờ chẳng ai còn tâm trí mà đánh nhau nữa, thay vào đó là thi nhau chạy trốn toán loạn.
Số lượng kẻ địch càng ngày càng ít, còn người nhà họ Bạch lại không có tổn thất một người. Điều này thật kì lạ, nhưng như vậy cũng đủ cho họ thoát khỏi vòng vây khốn, tụ lại với nhau bên cạnh Gia Khánh và Lâm An, sau đó nhảy trở lên tường thành quan sát xuống dưới.
Bây giờ là cảnh tượng trời đánh người trốn, trông thật quái dị.
-
Ở trong phòng sinh, Bích Nguyệt sau khi tỉnh lại thì thấy bản thân mình tự nhiên có một nguồn sinh lực dồi dào không ngừng cung cấp đến. Cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà dùng lực để hạ sinh con trai.
Đứa bé lúc này cũng dần trượt xuống, mấy bà mụ trông thấy kì tích cũng vui mừng không thôi. .
"Thiếu phu nhân. Cố lên, cố lên... đứa bé sắp ra rồi. Một chút nữa thôi."
Nghe được những lời này Bích Nguyệt cảm giác vui đến bật khóc, cô kìm nén cơn đau, tình mẫu tử nhất thời bạo phát.
"Aaaaaaa..."
Sau tiếng hét của cô thì một tiếng khóc vang lên.
"Oa... Oa..."
Khắp nơi, tiếng khóc trẻ con vang vọng.
Bà mụ khóc cạn nước mắt, đỡ lấy đứa bé trai đỏ hỏn, người toàn máu đặt bên cạnh cô.
Bích Nguyệt rơi lệ, cô ôm con vào lòng mà khóc nức nở.
"Con trai... con trai của mẹ..."
Cô vừa khóc vừa khom người ngồi dậy, cả người vốn không còn chút sức lực, thể trạng yếu ớt vô cùng.
Mấy bà mụ thấy vậy liền hốt hoảng chạy lại đỡ lấy cô, lo lắng nói.
"Phu nhân. . Cô còn yếu đừng..."
Bích Nguyệt môi đã tím tái, cô vui mừng lắc đầu. .
"Không... tôi muốn gặp anh ấy... đưa tôi ra ngoài... đây là lệnh."
Lời nói ra cực kì yếu ớt, đứa bé như cảm nhận được lời mẹ cũng bất chợt ngừng khóc, đôi mắt đen láy đáng yêu chớp chớp, miệng nhỏ không có răng cười nhoẻn lên trông cực kì đáng yêu.
Bích Nguyệt mỉm cười, đưa tay vuốt lấy trán nó, giọng nói tràn ngập tình mẫu tử. .
"Con muốn... gặp. . gặp cha phải không... mẹ đưa con đi."
Mấy bà mụ cũng kinh ngạc, không ngờ đứa trẻ mới sinh ra mà đã hiểu lời mẹ nó nói, bọn họ cũng không nấn ná thêm nữa liền dìu cô bước ra.
Ở bên ngoài, số lượng địch nhân đã bị sét đánh chết không ít.
Gia Khánh nghe được tiếng khóc, anh xúc động quay người lại, chỉ thấy từ phía sau cánh cửa, Bích Nguyệt yếu ớt bế lấy một đứa bé đi ra.
"Sinh. Sinh rồi. Ta làm cha! A ha ha ha Haaa... !"
Gia Khánh ngửa đầu vừa cười vừa khóc, cả người máu chảy không ngừng. Rốt cuộc điều anh lo lắng cũng không có xảy ra.
Bích Nguyệt trông thấy mọi người đều đã bị thương, lúc đầu đến đây có hơn ngàn người bà bây giờ chỉ còn lại có mấy trăm. . Cô nhìn Gia Khánh ngồi bệt một chỗ không thể đứng dậy không kìm lòng được mà khóc lớn hơn.
"Gia Khánh... Con chúng ta. ."
Cô đi lại chỗ anh, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói. Cô chậm rãi đưa đứa bé ra đặt lên bàn tay anh, Gia Khánh vội vàng nhận lấy, chỉ thấy nó nhoẻn miệng cười, hai má lúm đồng tiền hiện trên, bộ dáng giống anh như đúc, như là một Gia Khánh thu nhỏ trông cực kì đáng yêu.
Gia Khánh rơi lệ, anh quàng tay ôm lấy hai mẹ con vào lòng mà khóc lớn, mọi người xung quanh đều âm thầm chúc mừng cho hai người bọn họ.
Chợt ngay lúc này, từ bên ngoài tường chắn, tiếng của Bạch vô thường bất giác vang lên.
"Nó ra đời rồi. Mau cướp lấy."
Tiểu Hoa thở hồng hộc, trên thân đã vô số vết cào lớn, nó toan nhảy ra thì đã bị Lâm An cản lại.
"Không cần. Hắn sẽ chết ngay thôi..."
Y như lời anh nói, cái hàng tường do hai người tạo nên cũng chẳng cần nữa, từng sợi xích thay nhau rút đi trả lại không gian xung quanh cái bè.
Đúng lúc này, từ dưới đầm lầy vang lên từng tiếng chấn động, một cái cổng lớn theo đó nhất thời nhô lên, cánh cổng này rất lớn, lớn gấp mấy lần cái bè khổng lồ, xung quanh là những hình thù điêu khắc vô cùng quỷ dị. Ở giữa hai cánh cửa có hai hình đầu trâu mặt ngựa... mọi người đều trực tiếp chấn động, bởi vì đây chính là.
Quỷ Môn Quan thật sự. !
"Ketttttt..."
Hai cánh cửa được đẩy ra, lập tức một khí tức âm u đến rợn người ập tới, ngay cả đôi chân Tiểu Hoa cũng run lên bần bật, không tự chủ được mà quỳ rụp xuống. Cô bé đã quỳ thì tất nhiên chẳng có ai có thể tự chủ được, ngay cả đám cô hồn dã quỷ, hay những người còn sót lại của ba tộc, hoặc Bạch vô thường và Trần Diệu Ngưu Hống cũng thế. Trên sắc mặt bọn hắn đều ánh lên một tia kinh hãi, cảm giác như mình là con sâu cái kiến vậy.
Tiếu Hoa bỗng run rẩy.
"Bái... bái kiến. Diêm Vương đại nhân."
Những người nghe thấy đều rùng mình, Diêm Vương. ? Tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây. ?
Tuy nghĩ vậy nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi, đầu chỉ cúi gầm xuống đất mà run lên bần bật. Nhưng trong cánh của ấy lại chẳng có ai xuất hiện.
Chỉ một giọng nói trầm trầm không giận mà uy từ trong đó cất lên, cái âm thanh này khiến cho mọi sinh vật ở đây đều sợ hãi rét lạnh đến tâm can.
"Hắc Bạch Vô Thường, Chuyển Luân Vương. Các ngươi đã trở lại. Mau theo ta về âm phủ."
Chợt lúc này, Lâm An đứng dậy, chắn ngang người Gia Khánh và Bích Nguyệt. Anh lắc đầu cầu xin.
"Đại nhân, hai ngàn năm trước chúng thần đã chọn cái chết. Nay nếu ngài còn ép thì tất nhiên chúng tôi cũng sẽ chọn như vậy. Lâm An nhất định sẽ trở lại, nhưng Gia Khánh và cô ấy cùng đứa con..."
Lời nói bí ẩn kia lại vang lên.
"Dám cãi lời ta. ? Năm xưa là nể tình hai người có công ta đã rộng lượng tha thứ cho các người một cơ hội suy ngẫm. Giờ vẫn không hối cải, thử hỏi chịu tội như thế nào. . ?"
Lâm An mở miệng.
"Đáng tội hồn phi phách tán. Nhưng... nhưng ngài tha bọn họ được không. Lâm An... Lâm An sẽ chết thay họ."
Tiểu Hoa bên cạnh cũng run rẩy lên tiếng nghẹn ngào.
"Tiểu... Tiểu Hoa ở bên cạnh ngài hơn trăm năm... chưa bao giờ xin ngài điều gì. Lần này ngài tha cho họ, Tiểu Hoa lấy mạng này để đổi."
Bạch bà và Bạch lão cũng lên tiếng.
"Hai tiểu nhân cũng nguyện lấy mạng để đổi."
Mấy người nhà họ Bạch cũng nhìn nhau, sau cùng cũng đồng thanh.
"Bọn chúng thân cũng xin lấy mạng ra đổi. !"
Từng lời nói ra khiến cho Bạch vô thường và đám người kia nhất thời ngạc nhiên, tại sao bọn họ lại nguyện lấy mạng ra đổi. Cái này chúng tất nhiên là không hiểu được, Bạch vô thường trong lòng có chút kích động, hắn ta cũng mở lời.
"Thưa Diêm Vương đại nhân chí cao vô thượng. Làm vô thường động lòng trần là tội đáng chết, coi thường âm pháp, nhất định phải trừ bỏ."
Mấy kẻ kia cũng nói theo y chang lời hắn. Bỗng nhiên từ trong cánh cửa, một tiếng hừ lạnh phát ra.
"Từ lúc nào ta lại phải được nghe các người dạy."
Thanh âm không giận mà uy cất lên khiến bọn chúng nổi cả da gà, đột nhiên một luồng âm khí đen đặc trong đó ùa ra, lập tức bao lấy Bạch vô thường đầu tiên, sau là đến tất cả người của ba tộc kia khiến bọn chúng chẳng thể phản kháng, miệng muốn kêu lên nhưng cũng chẳng được. Giọng nói của Diêm Vương lần nữa vang lên.
"Ta tạo ra thế giới này không phải để các người làm loạn, nó là thứ để cân bằng hai giới. Kẻ nào muốn phá hoại phải CHẾT."
Chữ chết được nhấn mạnh, chỉ trong tích tắc, toàn bộ những kẻ kia đều nổ tung tan thành bụi phấn, trực tiếp hồn bay phách tán. Những người họ Bạch lần nữa run rẩy, những kẻ mà họ không thể đối phó nay lại chỉ một câu của người đo là đã chết. Điều này thật khó tin tưởng.
Chợt Gia Khánh đỡ lấy Bích Nguyệt và con mình gắng gượng đứng dậy, anh mở lời.
"Diêm Vương, âm phủ cũng có luật của âm phủ. Gia Khánh ta không muốn làm vô thường nữa, ông muốn giết cứ giết, nhưng không được làm hại mẹ con cô ấy. Chuyện này không liên quan tới họ."
Thanh âm kia lại cất lên, mang theo một cỗ khí tức uy nghiêm khó tả.
"Ngươi có can đảm nói đến lời này. Vì một đứa con gái mà bỏ đi thân phận của mình."
Gia Khánh nhướng mày.
"Hắc Bạch vô thường luôn thiện ác phân minh. Đó là ngài dạy chúng tôi như vậy. Người không có lỗi không đáng tội chết. ."
Bỗng, một tiếng cười nhẹ từ trong đó phát ra.
"Thiện ác phân minh. Hay cho câu thiện ác phân minh. Bạch vô thường, ý người là ta sai. ?"
Gia Khánh nhướng mày gật đầu. .
"Đúng vậy. Ngài đã sai. !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận