Kết Hôn Âm Dương

Chương 57: Ngoại truyện 1

Tháng 8.
Trong tiết trời gió thu lạnh lẽo, ở thôn An Lạc.
Bóng dáng Bích Nguyệt ngồi tịch mịch trong căn phòng nhỏ, ngồi nơi chính chỗ anh đã ngồi ngày xưa, ánh mắt cô đơn nhìn qua bầu trời đêm đen hun hút, trong đầu cô, hình ảnh của anh vẫn còn rõ ràng như vậy trong trí óc, khuôn mặt đẹp trai như tượng, lạnh lùng với mọi thứ nhưng lại rất ấm áp với cô, anh từng luôn có mặt mọi lúc để bảo vệ cô, ngay cả lúc chết đi cũng là vì cô.
Càng nghĩ cô càng không kìm nén được cảm xúc cất giấu trong lòng mà bật khóc nức nở.
Lâu giờ cô vẫn nói dối với con trai là cha nó đi xa sẽ có ngày về gặp nó.
Người khác cũng giấu nhẹm chuyện này với Gia Tuấn, nhưng trong lòng họ biết rằng anh đã chết, anh không thể về nữa, có lẽ chỉ bây giờ anh chỉ còn lại một mảnh hồn phách duy nhất vẫn còn lưu lạc ở nhân gian mà thôi.
Nhưng riêng Bích Nguyệt lại không tin như vậy, cô vẫn tin tưởng anh còn sống, cô muốn tìm lắm... nhưng mọi thứ đều là vô ích. Lâm An cũng mấy lần tra sổ sinh tử, nhưng mà chẳng hề thấy tên anh. Tám năm nay, cô và Lân An không ngừng tìm kiếm, nhưng đổi lại vẫn chẳng có kết quả, anh như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Chẳng lẽ anh đã chết thật rồi sao. ?
Chuyện ấy Bích Nguyệt chẳng muốn tin. Cô nhất định vẫn tin tưởng có một ngày anh sẽ trở về bên cô.
Bởi vì có một chuyện làm cô tin như vậy.
Vào tám năm trước, sau khi cô tự sát, cô cứ nghĩ bản thân mình sẽ chết theo anh, nhưng mà một thời gian sau cô lại có thể mở mắt ra mà sống lại.
Người nhà họ Bạch đều không biết lý do vì sao cô có thể sống nổi, chẳng phải cô đã dùng một khúc xương tự đâm vào tim mình rồi hay sao. ?
Tất nhiên là họ không thể biết được rồi, bởi vì ngay sau khi cô tự đâm vào tim mình, tất cả đều bị Diêm Vương đánh ngất đi, khi tỉnh lại thì đã trở về Bạch gia và thấy Bích Nguyệt còn thở và đứa trẻ mới sinh lại không hề bị đem đi.
Tuy không nhớ, nhưng họ cũng có thể đoán được là chính Diêm Vương đã cứu cô. Bởi vì không ai có thể làm điều ấy ngoài ông ta.
Còn xác Gia Khánh cũng biến mất không tăm hơi, bọn họ đều tìm khắp mảnh đất này đều chẳng thấy, sau một thời gian cũng từ bỏ tìm kiếm mà dần tin là anh đã chết.
Nhưng cô lại khác, cô cứ cảm kì lạ, tại sao ông ta lại cứu mình chứ, chẳng phải cứ để cô chết theo Gia Khánh là xong hay sao. Chắc chắn có uẩn khúc gì đó, đó cũng là lý do vì sao cô luôn một mực tin tưởng là anh còn sống. .
Cô ngồi một mình thở dài, thì ngay lúc này, ở bên thành lan can, một bóng người từ trên xuống dưới đều mặc đồ đen, duy chỉ có mái tóc là trắng bạc như sương đáp xuống.
Anh ta gỡ cái mặt nạ ra để lộ khuôn mặt đẹp trai hơn người, ánh mắt đục ngầu trắng dã hiện lên chút đơm buồn, anh bước chậm lại chỗ cô, miệng thở dài một hơi.
"Bích Nguyệt. Cô còn muốn tôi tìm anh ấy hay sao. ? Đã tám năm rồi... !"
Cô vội lau đi nước mắt còn vương trên khóe mi, gật đầu kiên định.
"Bởi vì tôi tin anh ấy vẫn chưa chết. Nếu anh cảm thấy phiền thì tôi sẽ tự tìm lấy."
Lâm An lắc đầu, ngữ điệu có chút đắn đo.
"Chuyện này... haiz. Tôi đến đây là để báo cho cô một tin rất quan trọng."
Cô ngước mắt nhìn lên, trong mắt phản chiếu một tia hi vọng. Lâm An thấy vậy liền chậm rãi nói.
"Đáng lẽ tôi sẽ không nói. Nhưng tôi chỉ sợ, nếu mình không nói ra lương tâm sẽ day dứt cả đời, tôi cũng chẳng muốn cô cứ ủ rũ tiếc thương như thế này mãi."
"Anh biết tung tích của Gia Khánh."
Cô nghi hoặc hỏi, trái tim bỗng đập thình thịch, những lời này của Lâm An chắc chắn có ẩn ý, làm cô liên tưởng ngay đến anh, mặc dù cơ hội để điều này xảy ra là rất mong manh. Nhưng điều cô dự đoán ai ngờ lại xảy ra, Lâm An bỗng gật nhẹ đầu.
"Đúng. Nhưng..."
"Nhưng sao. ?"
"Nhưng... Haiz. Tôi không biết nói sao nữa. Anh ấy đã không còn là Gia Khánh... sau tám năm, tôi cuối cũng tìm được, nhưng chỉ sợ sẽ làm cô đau khổ thêm."
Bích Nguyệt lắc đầu.
"Mau... mau đem tôi đến gặp anh ấy."
Lâm An lại thở dài.
"Cô có chắc không. Cô sẽ không hối hận chứ. ?"
Cô quả quyết.
"Cho dù anh ấy có ra làm sao tôi sẽ cũng không hối hận."
Anh thở dài gật đầu.
"Tôi không đi cùng cô được. Làm một vô thường tôi chẳng thể can dự vào việc nhân gian, tôi chỉ có thể nói cho cô chỗ của anh ấy hiện tại, cô phải tự đi tìm. Tha thứ cho tôi, nếu tôi đem anh ấy về thì cả nhà họ Bạch sẽ phải chết. Nhân duyên hai người thế nào phải do chính cô quyết định."
Sau đấy, Lâm An để lại cho cô một mảnh giấy rồi theo hướng cửa sổ nhảy ra ban công rời đi. Bên trong mảnh giấy kia chỉ ghi có ba chữ "Trấn Thuận An".
Ngày hôm sau, Bích Nguyệt sắp xếp cho Tiểu Hoa ở lại trông lấy Gia Tuấn, nói dối với cô là mình về thăm nhà một chuyến chứ không hề nói ra tung tích của Gia Khánh.
Sau đấy, cô được Lâm An dẫn ra khỏi đầm lầy thì từ biệt nhau.
Bích Nguyệt bây giờ đã không còn là người bình thường, tám năm qua cái sức mạnh Tiểu Hoa cho cô thì cô đã hoàn toàn nắm được, cái thân thể này giờ chẳng khác gì của nhà họ Bạch, chỉ cần không bị nhận sát chiêu thì chắc chắn thân thể sẽ bất hoại.
Thế nên cô cũng chẳng sợ cường hào thổ phỉ, bản thân bây giờ đã có thể tự bảo vệ được mình mà cất bước đi tìm anh.
Cô quyết định đi đến Trấn Thuận An như lời của Lâm An. Nơi đây rừng núi hoang vu vẫn chiếm phần lớn, đi cách khá xa mới gặp được một vài thôn nhỏ và một vài thị trấn.
Đi đến đâu, hễ gặp người qua đường cô đều đem bức họa của Gia Khánh, cái thứ mà sau khi cô tỉnh lại đã đặt cả tâm tư tự tay vẽ nó, giống anh đến từng li từng tí, như được lấy từ mặt anh dán vào giấy vậy.
Nhưng thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã hai tháng Bích Nguyệt chưa hề dừng chân, cô cứ đi tìm mà chẳng ai biết người trong tranh.
Thời gian ở bên ngoài đã quá lâu, chỉ sợ người ở nhà sẽ lo lắng mà đi tìm, Bích Nguyệt đành phải cắn răng trở về, dự định sau vài ngày sẽ đi tìm anh tiếp.
Trên đường quay trở về, cô lại phát hiện bản thân mình bất tri bất giác đi vào một tòa thành trì trước mặt.
Cô chậm rãi đi vào, lấy ra bức họa, lần lượt hỏi thăm cư dân sinh sống ở đây.
"Chưa thấy qua."
"Chưa thấy qua."
Mọi người đều trả lời cô y như vậy. Sau một phen hỏi thăm, lần nữa đáp án lại làm cho Bích Nguyệt thất vọng.
Mà khi cô chuẩn bị rời đi, thì bỗng lúc này, sau lưng cô cơ một đứa trẻ con cất lên âm thanh ngây thơ nói.
"Cô ơi. Bức họa cô đang cầm có vẻ rất quen nha, nếu như tóc tai rối loạn một chút, mặt bẩn một chút, quần áo rách rưới một chút thì trông rất giống gã điên ở trước kia."
Bên cạnh đây, một con buôn bán thịt lợn bất giác cười nói.
"A Cẩu, mày nhìn xem tiểu thư đây xinh đẹp, người trong bức họa kia trông cũng có vẻ tuấn tú, khí khái hơn người, mày nghĩ lão già ăn xin ấy mà giống ở điểm nào vậy. Đúng là ngu ngốc."
Mọi người xung quanh cũng cười rộ lên.
Tuy nhiên trong lòng bọn họ cũng cảm thấy, bức họa của người này nếu như vẽ lại tóc tai quần áo thì có lẽ rất giống gã điên kia, nhưng mà lại quyết sẽ không cho rằng là hắn.
Nhưng mà, Bích Nguyệt vốn đang thất vọng bây giờ lại mừng rỡ vô cùng, lúc này cô xoay người nói.
"Anh nói nói gã điên ấy ở đâu?"
Cô hi vọng, vô luận đúng hay sai, cô phải gặp người đó được một lần.
Đứa nhóc kia thật thà, chỉ tay về đằng trước, nói.
"Gã điên hiện tại đang nằm tại ngõ hẻm sâu nhất cạnh nơi người ta mổ lợn đằng kia."
Dựa theo lời đứa nhóc chỉ dẫn, Bích Nguyệt nhanh chóng đi vào hẻm kia, cô đứng trước lò mổ, một cỗ mùi hôi thối từ đó bay ra.
Bích Nguyệt hai mí mắt cau lại, sau đấy vẫn tiếp tục đi sâu vào trong hẻm.
Ở bên lề đường, nơi gần cạnh bãi rác, một người đàn ông trung niên cả người rách rưới, tóc tai bù xù, bốc mùi hôi thối nằm co quắp dưới đất mà ngủ, cả người thỉnh thoảng lại run lên bần bật vì lạnh.
Bích Nguyệt tiến lại, trái tim mình đập thình thịch, nhưng khi nhìn rõ dung mạo người này cô cũng chỉ đành âm thầm lắc đầu, bởi đây là một người hoàn toàn khác, chẳng phải là Bạch Gia Khánh.
Không tìm được người mình muốn tìm, Bích Nguyệt quay người rời đi.
Mà mới vừa đi được mấy bước, bên tai lại truyền đến âm thanh của một gã điên làm cô giật mình.
"Cái tên ăn mày này, lại chiếm lấy ta địa bàn của ta."
Nghe đến đây, thân thể mềm mại của cô khẽ run lên, cả người bất giác cứng lại, đôi chân dừng bước đứng nguyên tại chỗ.
Thanh âm truyền đến này tuy hơi có vẻ già nua, nhưng cũng để cho cô có thể phán đoán ra, cùng với khẩu âm của Gia Khánh nó phải gọi là rất giống nếu không nói là chính là anh.
"Xoát!"
Bích Nguyệt lập tức quay người, phía trước mặt cô, một người đàn ông trông có vẻ già nua đi tới, người đó dừng lại trước người ăn xin, một tay nhấc nổi người đó lên ném ra chỗ khác.
Hai hàng nước mắt của cô bất chợt chảy ra, hai tay bịt lấy miệng, cả người không tự chủ được mà run lên vì xúc động.
Cô khóc nấc, nghẹn nào cất lời.
"Gia... Gia Khánh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận