Kết Hôn Âm Dương

Chương 6: Kinh doanh thịt người

Gia Khánh vội vàng lấy chiếc mặt nạ che đi dung nhan của mình, sau đấy ngồi xuống đỡ lấy Bích Nguyệt đứng lên dặn.
"Đừng tỏ ra hoảng sợ, nếu để đám này biết cô là con người thì rắc rối đấy."
Cùng lúc này, một đoàn khoảng ba người từ ngoài miếu bước vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên tên là Trần Cảnh, phía sau ông ta là hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
Thấy Gia Khánh ở đó, ông ta chắp hai tay, nét mặt có chút vui mừng.
"Bạch công tử. Cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy. Ha ha."
Gia Khánh hừ lạnh.
"Ta đưa nương tử mình đi dạo. Nếu không có gì thì đừng quấy rầy chúng ta."
Ông ta liếc mắt nhìn sang Bích Nguyệt, đôi mày hơi nhướng.
"Không biết vợ của cậu là người tộc nào. Sao tôi không nghe gì đến hôn sự này nhỉ. Với lại đêm hôm qua chúng ta phát hiện ở ngoài vùng đầm lầy đám dã quỷ quấy động gào rú cả đêm, nhìn bộ dạng cậu chắc đêm qua vất vả lắm à."
Anh lạnh nhạt đáp.
"Người trong tộc. Có chuyện gì cứ nói không cần dài dòng."
"Người nhà họ Bạch các cậu lúc nào cũng thẳng thắn. Ha ha. Chuyện là chúng ta bắt được một con ngựa trắng, huyết thống cực thuần khiết, nghe đâu cưỡi nó có thể tự do đi lại giữa âm phủ và nhân gian. Không biết cậu có muốn đi theo ta một chuyến xem nó ra sao hay không..."
Ông ta cười hàm ý nói khiến cho Gia Khánh ngạc nhiên.
"Nó đang ở đâu."
Trần Cảnh cười.
"Nó đang ở chỗ lão gia. Mời công tử đi theo tôi."
Sau đấy ông ta liếc mắt nhìn sang hai người bên cạnh, trong ánh mắt có một tia sắc lạnh bảo.
"Đưa phu nhân đến khách điếm nghỉ ngơi. Ta dẫn Bạch công tử đi trước."
Gia Khánh cắt ngang.
"Khoan đã, sao không để cô ấy đi cùng ta."
Lão ta lại đáp.
"Là lão gia có chuyện muốn bàn với cậu. Không thể để người ngoài biết chuyện."
Anh ta ngạc nhiên, từ khi nào mà chủ nhà họ Trần lại muốn nói chuyện với mình trong khi hai nhà là kẻ địch, chắc chắn là phải có âm mưu gì đó, việc đến mức này anh cũng không thể từ chối được, dù sao đây cũng là phần đất của họ, bản thân thì vẫn còn suy nhược, nếu manh động lúc này khó tránh khỏi cái chết, tính toán trước sau anh cũng gật đầu.
"Không được làm tổn hại gì đến cô ấy. Nếu không hậu quả các người cũng biết rõ."
Nghe vậy lão Cảnh lại nhếch mép.
"Nếu không phải là con người thì cậu cứ yên tâm, đảm bảo phu nhân sẽ hài lòng dịch vụ của Trần gia."
"Ông nói vậy là sao."
Giọng nói Gia Khánh biến đổi nhưng đã không kịp, hai người trẻ tuổi kia đã đi vòng ra sau lưng anh ta, bất ngờ ném ra hai cục đá nhỏ lên phía trên trần nhà.
"Cộp."
Thanh âm ngói vỡ vang lên, ánh sáng từ lỗ thủng chiếu xuống bên trong rọi ngay vào người Bích Nguyệt. Cô ngạc nhiên lắm, tự hỏi tại sao họ lại làm như vậy, nhưng tự nhiên cô thấy trên má mình truyền đến cảm giác đau rát, có một mùi thịt nướng khen khét kèm theo ít khói bay ra.
Bích Nguyệt hoài nghi, lần nữa đưa bàn tay ra ánh sáng, thì cái cảnh tượng tiếp theo làm cô giật hoảng sợ, cả người cô như đông cứng lại, toàn bộ tay chân đều run rẩy, phần da trắng nõn bên ngoài đều bị đốt cháy, nó đang lan ra rất nhanh, bằng mắt thường cô có thể trông thấy những phần thịt của của mình đang loét ra rất nhanh.
Cô lập tức hiểu ra sự biến đổi của cơ thể từ sau vết cắn của Gia Khánh, mặc kệ cái cảm giác đau đớn như bị người ta cắt thịt, cô không kêu lên một lời, thay thế cái cảm giác hoảng sợ lúc này là một ánh mắt tràn đầy tức giận, nước mắt tự động chảy thành hai hàng rơi xuống, cô nhìn Gia Khánh oán trách.
"Anh... tôi hận anh."
Anh ta thở dài không nói, chỉ vươn lấy cánh tay mình kéo ngược cô vào trong bóng râm thì vết thương lại tự động hồi phục. Nhưng biểu hiện này làm sao qua mắt của lão Cảnh, lão ta nhếch miệng nói.
"Cậu nhanh tay đấy. Hừ. Đi thôi."
Ông ta ra hiệu cho hai người lấy ra hai chiếc áo khoác lớn đưa cho Gia Khánh cùng Bích Nguyệt mỗi người một cái. Gia Khánh trùm lên đầu cùng ông ta bước đi trước, anh chỉ quay đầu dặn dò.
"Chờ tôi ở khách điếm. !"
Sau đấy rồi đi khuất. Bích Nguyệt tâm trạng lúc này rối bời vô cùng, nhưng cho dù là hận thì cô cũng đủ tỉnh táo để biết là anh ta làm vậy là muốn tốt cho mình, nếu không chỉ sợ lúc nãy cô đã bị lột da róc xương rồi, hơn nữa cô còn chưa muốn chết, còn muốn trở về thăm lại gia đình mình.
Cô bất lực nuốt giận vào người, rồi cũng trùm áo dài đi theo hai người kia dẫn đường.
-
Hình như Bích Nguyệt từ khi biến đổi cô lại không thích ánh nắng mặt trời, luôn thấy cứ bản thân mình bị sức nóng mùa hè đốt cho kiệt sức, càng ngày càng khó chịu, cô rướn tay lấy cái áo khoác che kín cả khuôn mặt chỉ để lộ mỗi hai con mắt nhìn quanh.
Cô đang đi trên một con đường mòn, hai bên đường là những thửa ruộng trồng một loại hoa màu đỏ rất đẹp, cô chưa từng nhìn thấy nó bao giờ nên cũng tỏ ra rất thích thú. Ngoài mấy cánh đồng hoa ấy là những rừng cây cổ thụ cao chọc trời, tất cả trông qua rất hài hòa nhưng cô cảm giác cảnh vật nơi đây toát nên vẻ sát khí rất nồng đậm.
Theo đường núi lên dốc, cảnh sắc xung quanh càng lúc càng tiêu điều, ngoài những phiến đá lộ thiên, là những bụi cây thấp lè tè đang không ngừng run rẩy. Cô thấy so với sự phồn hoa của Thăng Long nơi đây lại hoàn toàn trái ngược ảm đạm tiêu điều.
Sau hơn một canh giờ đi đường, bàn chân cô đã mệt mỏi rũ rời, con đường bây giờ trước mắt cô bỗng chốc rộng mở thênh thang, một bia đá khổng lồ xuất hiện trước tầm mắt.
Người phụ nữ bên cạnh cất lời.
"Tới nơi rồi."
Bích Nguyệt dừng lại, ngửa mặt chiêm ngưỡng tấm bia đá khiến người ta vừa nhìn là đã thấy sợ hãi. Tấm bia đá ít nhất cũng mười mấy mét, khắc rất nhiều những hình thù phức tạp, ở chính giữa tấm bia có ba chữ Nôm.
"Trần Gia Thôn."
Cô nhận biết phương hướng trước đã, phía đông là một bãi đá và vách núi, phía tây xa xa có thể thấy một sương mù đặc quánh bay phập phờ trên một cánh đồng đất đen vô tận, hình như là chỗ đầm lầy lúc tối.
Còn phía Nam lại miên man những dãy núi hoang vu. Và đằng sau tấm bia đá khổng lồ ấy chính là nơi mà Gia Khánh nhắc đến Trần Gia Thôn.
Xuyên qua tấm bia đá cao to đó, cô chỉ nhìn thấy những ngôi nhà ngói cổ kính và lác đác những ngôi nhà kiểu mái tre điểm xuyết, sắc trời u ám rọi lên những mái ngói làm cả thôn xóm tăng thêm phần lạnh lẽo.
Hai người kia đưa cô bước vào trong thôn, Bích Nguyệt đã ngửi thấy mùi tanh nồng tỏa ra, cô liếc mắt nhìn xung quanh, nơi đây lại có rất đông người qua lại, bọn họ trông cũng giống người thường chẳng có gì khác biệt cả, nói chung là rất nhộn nhịp khác hẳn với vẻ tiêu điều cô thấy bên ngoài.
Nhưng càng đi vào sâu trong thôn thì trái tim cô đã mấy lần muốt rớt ra ngoài, bên trước mấy ngôi nhà cổ là hàng quán tấp nập, nhưng những thứ họ bán đều làm cô ớn lạnh.
Bởi... bởi bọn họ đang kinh doanh thịt người.
Một sập hàng bán thịt đang treo lủng lẳng mấy cái đầu người treo trên móc sắt, phía dưới đó là một lò nướng thịt, bên trên lớp sắt có đặt mấy cánh tay, hay mấy cái chân đã bị than hồng đốt đến vàng rọm.
Gã béo chủ hàng đứng cạnh một cái thớt gỗ cực lớn, trên cái thớt đó lại là một cái đầu người tóc đã được cạo sạch, hỏi người khách mua hàng.
"Ông ăn sống hay ăn hấp."
"Ăn sống."
Gã béo gật đầu đưa hai ngón tay, móc lấy hai con mắt trên đầu người ra, sau đấy dùng dao bổ hộp sọ làm hai rồi tiện tay đưa cho người khách đứng đấy. Chỉ thấy kẻ mua hàng nâng nửa hộp sọ ghé sát cái miệng đang thật to húp sồn sột, từng khối óc trắng phễu bên trong theo mực húp nhanh chóng chảy vào vòm họng rồi hắn nuốt ực một cái, mặt tỏ vẻ khoái cảm vô cùng rồi tiện tay ném cho gã béo một nén bạc nhỏ.
Bên cạnh quán gã béo lại là một quán cháo lòng, có một bà lão ngồi đun lửa khiến cháo sôi lên ùng ục, sau đấy bà ta tiện tay với lấy hai con mắt mà gã béo vừa vứt, bỏ vào trong nồi rồi quấy điều với nội tạng của người.
Lại có một cửa hàng bán quần áo, bên trong lại là từng lớp da người nguyên vẹn được người ta tỉ mỉ lột ra của một ai đó rồi đem treo lên, có bà lão già nua đi lại dùng ba nén bạc mua một tấm, sau đấy bà ta đứng ngay tại quán dùng tay nắm lấy tóc của mình, toạc một cái đã kéo ra hết lớp da trên người, để lộ bên trong là những thớ thịt đỏ làu như máu như người không có da vậy, trông ghê tởm vô cùng, sau đấy người này lại hoan hỉ luồn mình vào trong tấm da mới lập tức biến thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Còn nhiều thứ nữa nhưng Bích Nguyệt lại không có can đảm để xem tiếp, bởi bây giờ đây bụng cô đã bắt đầu phản ứng, cổ họng lờm lợm dường như có thể nôn ra bất cứ lúc nào, cả người run bần bật như bị cảm lạnh còn khuôn mặt đã tái mét không còn một giọt máu. Cô lấy tay kéo áo che kín tầm mắt hai bên cúi đầu xuống đất đi thẳng, chợt từ phía trước một lò mổ, một giọng đàn ông cất lên.
"Đem nó ra đây tao làm thịt nốt luôn không lại mất công mài dao."
"Làm ơn tha cho tôi... làm ơn đi mà. Tôi là người mà..."
Cái âm thanh quen thuộc vọng vào tai Bích Nguyệt, nó rất quen. . Cô đưa mắt nhìn đến thì thấy một người phụ nữ đã bị lột sạch quần áo, đầu bị người ta dẫm xuống một cái cối đá, cổ bị một con dao kề cạnh đang không ngừng lắp bắp van xin.
Cô sợ hãi vội bịt lấy miệng lắp bắp.
"Vú... vú ơi... không... không được làm thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận