Kết Hôn Âm Dương

Chương 60: Ngoại Truyện (4)

Bích Nguyệt không nói tiếp nên lời.
Gia Khánh bây giờ làm sao có thể cự tuyệt được lời cô, mà cự tuyệt thế nào mới phải?
Anh bất giác cười khổ.
"Ngày xưa em vì ta mà rơi lệ, nay cũng vậy, bây giờ ta có chết cũng không ân hận gì."
Thấy anh trong lúc đau khổ vẫn cố làm vui, lộ ra nụ cười già nua, mắt Bích Nguyệt ướt nhòa.
Sau trận chiến mười một năm trước, Gia Khánh đột nhiên biến mất, nhiều người đổ đi tìm nhưng anh lại hoàn toàn biến thành một người khác khiến không ai tìm được manh mối gì. Họ cứ ngỡ là anh đã chết.
Mười một năm sau, hai người coi như chính thức trương phùng, cô ngồi bên cạnh anh giữ chặt không cho anh đi.
Cô cứ ngồi vậy, lắng nghe cuộc sống của Gia Khánh suốt tám năm không gặp, anh làm binh lính, làm kẻ lang thang đầu đường xó chợ tranh giành từng miếng ăn manh áo với người khác... càng nghe nước mắt cô càng không ngừng rơi. Tuy Gia Khánh kể xong đã lâu, cô vẫn không bình tĩnh nổi mà nức nở.
Gia Khánh thở dài, nói với cô.
"Bích Nguyệt, em phải hứa với ta không nên đem chuyện của ta kể cho ai nghe."
Bích Nguyệt chăm chăm nhìn anh sau cùng gật đầu.
Thấy Gia Khánh già nua, trong lòng Bích Nguyệt vô cùng chua xót, cô cũng biết anh chỉ còn một năm trên đời nữa mà thôi.
Trước lúc kết thúc sinh mệnh, Gia Khánh quyết không buông xuôi, trong những tháng ngày cuối cùng, anh phải có thái độ lạc quan mà bước nốt.
Anh muốn thể nghiệm toàn bộ nhân sinh của cõi dương gian.
Hai người bỏ lại căn nhà cũ, Gia Khánh và Bích Nguyệt bắt đầu đi lang thang đây đó.
Ba tháng sau đó, Gia Khánh và cô không còn né tránh thực tại nữa mà hòa mình vào đời sống của người bình thường, dùng sức mình để đổi lấy vật dụng hàng ngày.
Hai người chọn một vùng quê nhỏ mà bán hàng rong, anh đeo gùi trúc trên lưng đi khắp các hương thôn rao bán hàng hóa. Còn Bích Nguyệt ở nhà chăm lo vườn tược.
Người già cả như anh mà vẫn phải khổ cực kiếm kế sinh nhai, làm nhiều bách tính cảm thương nên buôn bán cũng thuận lợi, đủ để duy trì cuộc sống cho anh và cô.
Đương nhiên cũng có lúc gặp ác bá, bị cướp hàng, bị đánh hỏng gùi trúc, thêm thân thể anh càng ngày càng yếu nên nhiều lúc cũng bị đánh ốm đòn.
Bích Nguyệt tuy ngầm ra tay ngăn cản nhưng lòng vẫn chua xót, người bảo vệ cô năm xưa nay lại khổ cực đến mức này, tóc bạc da mồi, thân thể yếu ớt, bị đánh đập, sỉ nhục mà bất lực.
Cô có thể tưởng tượng được những tủi nhục của anh trong mười năm qua, chắc chắn phải chịu không ít việc kiểu đó, nhưng lúc kể lại anh tuyệt nhiên không có nhắc đến.
Chỉ nghĩ đến mà làm cô có cảm giác muốn rơi lệ.
Những lúc đó Gia Khánh lại chỉ cảm khái.
"Đó là cuộc sống, lúc nào cũng có chuyện xảy ra như thế, không ít người còn khổ cực hơn anh."
Sau đó một thời gian anh và cô lại lưu lãng nay đây mai đó, mọi hình thức của đời sống đều đã nghiệm qua.
Trong những nơi họ đi qua, họ không ngừng đổi thân phận, nếm đủ những cay đắng, ngọt ngào của nhân thế, thấy đủ bi hoan ly hợp.
Từ đô thành phồn hoa đến những thôn làng nghèo nàn, từ nơi rừng hoang đến nơi bờ biển... đều có dấu chân họ, cơ hồ đi khắp nửa đất nước đàng ngoài.
Mới đó một năm cũng đã gần đến, những ngày cuối đời Gia Khánh đã thấy mệt mỏi, anh cần một quãng thời gian nghỉ ngơi.
Trải qua mọi thứ đắng cay, chua ngọt, thể nghiệm sinh hoạt nhân gian, Gia Khánh đã bình thản hơn trước nhiều, bây giờ anh có thể nhắm mắt xuôi tay mà không cần phải nghĩ ngợi nhiều.
Đối với Bích Nguyệt, nói chung suốt gần một năm nay, nụ cười của cô nhiều hơn nước mắt, đương nhiên những việc đó có liên quan đến tâm tình của cô, bởi chỉ cần bên cạnh anh là cô đã thấy vui vẻ rồi.
Gia Khánh đã hiểu được nhiều điều, anh ngồi bên cạnh một con suối, ngả lưng nơi chiếc ghế dựa, nhìn hai ba cây trúc xanh mướt, ngẩng đầu dõi theo mấy đóa mây trắng trôi qua, trong lòng thoải mái hơn hẳn.
Bích Nguyệt ngồi bên cạnh, lặng lẽ chải mái tóc đã bạc trắng của anh. Thì đúng lúc này, trên những cành trúc xanh mướt ấy, một thân ảnh áo đen từ trên cao lặng lẽ đáp xuống.
Gia Khánh không lấy làm ngạc nhiên, anh vẫn chăm chú nhìn trời, mãi sau người ấy lại gần anh mới lên tiếng thở dài.
"Lâm An. Cậu đến đưa tiễn tôi ư."
Người đó là Lâm An, cậu ta lặng lẽ lắc đầu, nhìn sang Bích Nguyệt tươi cười vui vẻ làm cậu ấy cũng có chút hài lòng mà cảm thán.
"Gia Khánh, anh thật sự không còn luyến tiếc gì nữa chứ. Theo tôi thấy thì... Anh chỉ còn ba ngày."
Gia Khánh mỉm cười không đáp. Ở phía đối diện, Lâm An trầm mặc, có phần do dự như đang định nói gì đó rồi lại thôi.
Thấy vậy Gia Khánh lại nói.
"Cậu có chuyện gì cứ nói. Tôi nay cũng chẳng giúp được gì."
Lâm An ngước nhìn hai người, sau đấy lắc đầu thở dài.
"Ba ngày nữa là ngày cưới của Tiểu Hoa và Trần Thừa. Xong lễ này thì con trai anh cũng sẽ phải trở về âm phủ. Thực ra, Diêm Vương đã có lệnh như vậy."
Gia Khánh khom người đứng dậy, từng lớp nhăn trên mặt nhíu lại với nhau, hai tay anh nắm chặt.
"Tại sao lại như vậy. Chẳng phải ngài ấy đã tha cho nó rồi sao. ?"
Bích Nguyệt đang bình thản nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên, sau đấy là lo lắng hốt hoảng. .
"Chuyện là sao. Sao lại đột ngột như vậy. Không được, không được để nó bị bắt đi như vậy. !"
Lâm An lắc đầu.
"Hai người có muốn về phủ Bạch gia hay không. ?"
"Đi."
Gia Khánh quay phắt lại kiên định cất lời, giường như Lâm An có thể nhìn trong ánh mắt ấy sự giận dữ, sắc lạnh như ngày xưa. Bích Nguyệt đứng cạnh anh, cô gấp gáp nói.
"Mau đi, không thể để nó bị làm sao."
Lâm An gật đầu, sau đấy anh dẫn hai người đi đường tắt trở về phủ Bạch gia.
Qua ngày hôm sau, bọn họ cũng đã trở về đến nơi, cũng chẳng biết em trai Bích Nguyệt tỏ tình như thế nào mà Tiểu Hoa lại đồng ý cưới nó. Vốn dĩ một người một yêu không thể đến với nhau được, đây là ngược ý trời, cô lúc đầu còn tưởng là Lâm An cố tình nói vậy là để đưa Gia Khánh trở về.
Nhưng vừa về đến thôn An Lạc bọn họ đã thấy cờ hoa rợp trời, đâu đâu cũng treo vải đỏ, chữ hỷ dán khắp nơi, bởi vậy cô càng thêm lo lắng.
Gia Khánh đến đây cũng tạm chia tay cô, bởi anh không muốn mọi người chú ý, cô cũng chẳng biết làm cách nào sắp xếp cho anh một chỗ ở tạm, còn mình và Lâm An trở về phủ.
Vào ngày thứ ba, là ngày định mệnh của bọn họ.
Đoàn kiệu hoa đã được đến nơi, những người khiêng kiệu hầu như là người nhà họ Bạch, chỉ có cha mẹ và em trai cô được phép đến đây mà thôi.
Tiệc cưới được tổ chức linh đình, cả chục ngàn mâm cỗ được làm cho toàn người ở đây ai cũng được dự tiệc không phân biệt sang giàu. Bởi vì hơn ai hết đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất, cuối cùng Tiểu Yêu Quái kia cũng có người rước đi giúp họ rồi, từ nay sẽ được sống yên bình khỏi sợ bị làm phiền.
Ở trong nội phủ, yến tiệc linh đình được bày ra, Lâm An cố tình sắp xếp cho Gia Khánh một chỗ ở ngoài sân, từ đó có thể quan sát được mọi diễn biến bên trong. Bích Nguyệt ngồi bên cạnh cha mẹ ở chính giữa đại sảnh, cô chỉ nhìn anh, đôi mắt hơi buồn mà gật đầu.
Lễ cưỡi được tổ chức nhanh chóng, mọi người thay nhau dự tiệc, thấy người quen qua lại trước mắt mình làm Gia Khánh không khỏi có chút buồn bã, nhưng nãy giờ anh vẫn chưa tìm thấy con trai mình đâu.
Anh cầm ly rượu lên uống cạn một chén, rồi hai chén, ba chén... anh cứ ngồi vậy mà uống mãi, chẳng hề nói chuyện với một ai. Đến khi đầu óc cũng đã ngà ngà say, mặt trời cũng dần tắt túi anh cũng đoán được thọ nguyên của mình bây giờ chỉ đếm qua những khắc thời gian mà thôi.
Chợt, ở bên cạnh anh, không biết từ lúc nào, một ông lão già cả đã đến bên ngồi cạnh, người này Gia Khánh lại chưa bao giờ gặp, nhưng mà chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác rất thân quen.
Nhưng bây giờ anh đâu có thời gian để ý đến người ta mà vẫn cứ tiếp tục uống, bỗng ông lão kia tay nâng chén rượu, đặt trước mặt anh mà nói.
"Ngươi đang chờ gì sao. ?"
Gia Khánh lẳng lặng không đáp thì ông ta lại nói tiếp.
"Trông ngươi có vẻ buồn bã, lại có chút lo lắng, hình như là có rất nhiều tâm tư. ?"
Gia Khánh gật đầu.
"Đúng vậy."
Bỗng ông lão kia chỉ tay về phía trước nói.
"Có phải ngươi đang tìm nó hay không. ?"
Cùng lúc này, ở phía sau lối vào phủ, một đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi anh tuấn khác thường, rất giống với anh lúc còn trẻ, khuôn mặt đã đỏ bừng, chân đi ngoắc ngoải, hai tay còn ôm một chum rượu lớn vừa đi vừa đưa lên miệng mà đổ. Uống xong một ngụm nó lại nói nghêu ngao.
"Tiểu Hoa Hoa... chúc mừng... chúc mừng. Các người nhìn gì. Uống."
Gia Khánh hai tay nắm chặt, trái tim truyền đến một cơn đau nhói, đã mười hai năm trôi qua, đây là lần đầu anh gặp nó, thử hỏi vì sao lại không xúc động cho được. Anh muốn khóc nhưng lại không thể khóc được, chợt ngay lúc này, anh nhìn sang lão già bên cạnh, nhưng mà người đó vẫy tay một cái bảo.
"Tiểu tử, lại đây."
Thanh âm trầm thấp vang lên, Gia Tuấn cũng nghe thấy lời này, nó loạng choạng bê chum rượu đi lại, miệng lè nhè.
"Lão già... nãy lão đi đâu. Ta tìm... ta tìm lão không thấy... hôm nay lão phải so tửu lượng với ta."
Ông ta mỉm cười.
"Nhóc con mấy ngày hôm nay ngươi gặp ta uống đã không ít, lần nào chẳng say bí tỉ, nay còn muốn thử hay sao. Uống với ông bạn của ta đi."
Ông ta bất chợt kéo lấy tay Gia Khánh ngồi xuống làm anh cực kì ngạc nhiên, rốt cuộc người này là ai, sao lại biết anh tìm Gia Tuấn, rồi lại tự nhận mình là bạn nữa chứ. Nhưng anh chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, Gia Tuấn đã đặt cái chum lên bàn, cả người vắt chéo chân ngồi xuống, đưa hai bàn tay nhỏ nhắn chống lấy cằm mình, chăm chú nhìn lấy anh, sau đấy mai mắt nó nhíu lại nói.
"Trông ông rất quen. Ta cứ có cảm giác giống như là... giống như là..."
Nó vừa nói vừa vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra từ ngữ thích hợp để nói, chợt lão già kia bỗng cười.
"Lần đầu ông bạn ta đến đây. Quen cái gì, uống đi. Lắm lời."
Gia Tuấn gật đầu cầm một cái chén lớn rót ra một ly rượu đầy nâng lên, Gia Khánh đôi mắt đục ngầu rơm rớm nước mắt, đôi tay anh run rên, cầm ly rượu mà không được vững nghẹn ngào không nói nên lời.
Hai người sau đấy uống cạn, nhưng lần này Gia Tuấn lại lắc lư đi vòng sang, chẳng nói chẳng rằng ngồi lên đùi của anh, Gia Khánh ngạc nhiên lắm, nhưng anh chẳng phản đối mà ngược lại vòng tay ôm lấy nó.
Đứa trẻ mắt đã riu ríu say, chớp chớp vài cái rồi vất giọng lè nhè.
"Nhìn... ông... Ông rất giống người ta gặp trong mơ."
"Con mơ thấy gì. !"
Gia Khánh nghẹn ngào mở lời, trong lòng ngập tràn tình phụ tử. Anh đưa tay vuốt lấy má nó, Gia Tuấn vốn nghịch ngợm, từ nhỏ đến lớn chưa ai đụng được vào người nó mà bây giờ lại ngoan ngoãn nằm im trong người lão già kia, lại để người ta tùy tiện chạm vào mặt khiến cho tất cả mọi người ở đây đều trố mắt ngạc nhiên. Những tiếng bàn tán to nhỏ vang lên, nhưng đặc biệt hơn là ở trong nhà, Bích Nguyệt, Lâm An, vợ chồng Lão Bạch và vợ chồng ông Đồ đều không nói gì.
Không biết từ bao giờ nước mắt đã lăn dài trên má họ, Gia Khánh nãy giờ chỉ nhìn lấy Gia Tuấn chứ không hề để ý đến những biểu hiện bên ngoài nên anh chẳng biết.
Gia Tuấn cũng không trả lời câu hỏi của anh, nó ngáp dài một hơi, đôi tay ôm ngang qua lưng anh rồi nhắm mắt lại... chỉ nghe thấy trong miệng nó phát ra âm thanh nhỏ nhẹ buồn bã.
"Cha... cha đừng đi."
Sau đấy nó triệt để say rượu mà ngủ thiếp đi.
Đôi mắt Gia Khánh đã đỏ lên một màu, anh đau lắm, nhưng bây giờ sức cùng lực kiệt, thời gian lại không còn nhiều, chẳng lẽ đến giây phút cuối cùng anh lại công bố thân phận, để cho mọi người hi vọng rồi lại đau ư. Không.
Anh không làm như vậy, anh chỉ lắc đầu, một tay ôm nó, một tay với lấy ly rượu mà uống cho quên đi. Được nhìn thấy mọi người hạnh phúc như thế này là anh mãn nguyện rồi.
Nhưng, vừa đặt chén rượu lên miệng thì bàn tay anh đã bị giữ chặt lại, lão già bên cạnh bỗng cất tiếng nói nhỏ cho mình anh nghe.
"Gia Khánh..."
Anh giật mình đánh rơi chén rượu xuống đất, cả người bất giác ôm Gia Tuấn lùi lại, anh dùng ánh mắt đề phòng nhìn lão già bên cạnh. Nhưng ông ta chỉ mỉm cười, miệng không mở nhưng cái thanh âm ấy vẫn cứ truyền vào tai anh làm anh rét lạnh cả tâm can.
"Những năm qua chắc ngươi đã nếm trải mọi tư vị của nhân gian, nay chết cũng mãn nguyện rồi chứ. ?"
Gia Khánh lắp bắp.
"Ông là... Diêm Vương... ông đến đây là... ?"
Ông ta gật đầu, lời nói như cách không truyền đến cho mỗi mình anh nghe.
"Ta luôn âm thầm quan sát cậu mười hai năm nay quả không làm ta thất vọng. Nhưng thọ nguyên của cậu giờ cũng đã cạn, nay ta cho cậu thêm một cơ hội nữa."
"Cơ hội. ?"
"Nếu cậu đồng ý trở lại làm vô thường ta sẽ tha cho nó. Nhưng vẫn như cũ, cậu không được gặp lại cô ấy, cậu có làm được không. ."
Gia Khánh nhướng mày.
"Còn con của tôi thì sao. Ông có đem nó đi không. ?"
Lão gật đầu.
"Hai người thuộc về âm giới. Tất nhiên là phải theo ta về."
Gia Khánh lại nói.
"Còn lựa chọn khác không. ?"
Lão Diêm Vương bỗng mỉm cười cũng gật đầu. .
"Có. Nhưng mà cậu phải giết ta, nếu thất bại tất cả sẽ chết. Cậu suy nghĩ cho kĩ, bởi cơ hội này gần như bằng không."
Anh nhướng mày, nhìn lấy người thân của mình một lượt, sau đấy bàn tay anh đột ngột nắm lấy một con dao xẻ thịt trên bàn bất ngờ vung lên. Nhưng mà không phải nhằm đến hướng của Diêm Vương mà hướng tới cổ mình mà đâm tới.
Lúc này, ở trong nhà mọi người đều đứng bật giật, tất cả kinh hoảng phóng ra hét lên.
"Gia Khánh... không được."
Nhưng tất cả đã muộn, con dao đã đâm thẳng tới chạm vào da thịt, nhưng đến đây nó trở nên bất động tại chỗ, dường như nó bị một lực lượng nào đấy giữ nguyên hiện trạng, chỉ thấy lão Diêm Vương gượng người đứng dậy, ông ta chắp tay sau lưng trực tiếp bước ra khỏi phủ, chẳng hề quay đầu ngoái lại, chỉ nghe thấy âm thanh của lão vẫn còn vang vọng mà thôi.
"Chỉ có ngươi mới hiểu được ý tứ của ta. Đúng thật là thọ nguyên của ngươi đã cạn, nhưng Hắc Bạch vô thường vĩnh viễn không thể đổi, ngươi biết nên mới chọn cái chết để ép ta. Thông minh. Ha ha. Những người hiểu được ta như vậy thật không nhiều. Tất cả những phàm nhân ở đây nghe chiếu chỉ."
Lời nói không giận mà uy vang lên, như cái cảnh mười ba năm trước lại ập đến khiến tinh thần ai nấy đều không rét mà run, đôi chân không thể tự chủ được mà quỳ rụp xuống đất.
"Phong Bạch Lâm An làm Hắc vô thường Bạch Gia Khánh làm Bạch vô thường cai quản, dẫn dắt linh hồn lưu lạc về cõi âm ti. Nay ta phá lệ, cho phép Chuyển Luân Vương được ở lại tại thế, lớn lên giác ngộ sẽ tự động trở về âm phủ tùy thích. Còn phong Trần Thị Bích Nguyệt làm vô thường bà. Những người này sẽ không nằm trong sổ sinh tử, thọ ngang trời đất. Còn Tiểu Hoa ta sẽ tước đi âm khí trên người, từ nay trở thành người phàm, sinh tử do trời. Lệnh đã ban ra, kẻ nào mạo phạm cũng coi như xúc phạm đến uy nghiêm của ta, sẽ nhận hình phạt hồn phi phách tán."
Thanh âm này vang vọng khắp cõi Quỷ Môn khiến mọi sinh vật đều run rẩy sợ hãi, nó cứ vang dần, vang dần rồi tan biến mất.
Lúc này, ở trên trời, mây đen kéo đến ùn ùn, từng đợt mưa lớn đổ xuống, Gia Khánh và mọi người tiếp nhận cơn mưa bất chợt, nhưng mà những giọt nước này khi chạm vào người anh thì lập tức dung nhập vào trong cơ thể, da dẻ bỗng trở nên hồng hào, mái tóc đã bạc trắng nay chuyển dần sang một màu đen, cả người lại lần nữa tràn trề sức sống.
Mưa đến nhanh cũng đi nhanh, khi mọi người nhìn lại thì lão già Gia Khánh đã biến mất, thay vào đó là một thanh niên tuấn tú mặt đẹp như tượng, tay ôm đứa nhỏ ngủ say.
Lúc này, Bích Nguyệt vội chạy lại ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở, những người thân của anh cũng không kìm lòng được mà khóc.
Gia Khánh ngạc nhiên, bản thân lấy làm lạ.
"Mọi người... mọi người biết từ trước. ?"
Lâm An bất giác đi lên, vỗ vỗ lấy vai anh.
"Chỉ biết trước là anh trong bộ dạng nào thôi. Còn quyết định để Diêm Vương có tha cho chúng ta hay không vẫn là do anh. Ngài ấy đã ở đây được ba ngày rồi, nếu lúc nãy anh lựa chọn một trong hai lựa chọn ấy tất nhiên anh sẽ chết, Tiểu Tuấn cũng sẽ bị đem đi."
Bích Nguyệt lúc này mới bình tĩnh được một chút, cô buông anh ra sau đấy vừa khóc vừa cười.
"Gia Khánh... chúng ta thật sự đoàn tụ rồi."
Mọi người sau khi đã gặp mặt thì vui mừng khôn xiết, yến tiệc lại lần nữa bắt đầu, mọi người đều liên tục cạn chén với Gia Khánh. Chợt lúc này, Tiểu Tuấn trên tay anh tỉnh dậy, nó giật mình xoa xoa lấy hai con mắt, sau đấy khóc òa lên.
"Cha... cha... đừng đi nữa. ."
Gia Khánh mỉm cười đáp lại.
"Cha không đi nữa đâu."
Bỗng Tiểu Tuấn nhướng mày, nó đưa tay tát vào mặt mình một cái thật đau rồi bảo.
"Lạ nhỉ. Sao lại đau thế ta. Giấc mơ này lạ thiệt, có bao giờ cha nói chuyện với mình đâu chứ. !"
Bích Nguyệt và Gia Khánh nghe đứa con ngây thơ cất lời mà lòng truyền đến một cỗ xúc động, cô vuốt lấy má nó mỉm cười.
"Là cha con... không phải mơ đâu."
Gia Khánh cũng rơi lệ mà gật đầu.
"Con trai... cha về rồi đây. ?"
Tiểu Tuấn nghi hoặc, nhìn sang mọi người, má nó vì men rượu mà đã đỏ lên như quả táo, nhưng vẫn nhận ra không khí có chút khác lạ, nó lại đưa tay cốc mình một cái, lần nữa cảm thấy đau thì mới phát hiện không phải là mơ, lần nữa ôm chặt lấy anh, như không muốn anh bỏ nó đi lần nữa.
Mọi người đều khóc trong vui mừng, cuối cùng thì ngày đoàn viên này cũng đã đến.
"Cha. Con trai hôm nay phạt cha."
Bỗng nó nói làm anh ngạc nhiên.
"Phạt. Phạt ta như thế nào."
Nó lập tức nhảy xuống khỏi người anh, lảo đảo đi lại bàn, lần nữa bê chum rượu lúc nãy đến.
Bích Nguyệt thấy vậy liền mắng.
"Đứa nhóc này, không được uống nữa."
Tiểu Tuấn bĩu môi, nó liếc mẹ mình một cái rồi nhìn sang cha rồi bảo.
"Cha. Cha biết mười ba năm nay Tiểu Tuấn luôn bị ác ma Tiểu Hoa và mẹ áp bức không."
"Mày nói gì. Thằng nhóc này, ai là ác ma hả."
Tiểu Hoa bên cạnh bất giác lôi tụt khăn trùm đầu, ánh mắt dữ dằn nhìn nó quát lên, nhưng nó lại bĩu môi.
"Thôi đi. Có cha ta ở đây, ta lại sợ... a... a... a... Cha... đau."
Nó chưa kịp nói xong câu đã bị Gia Khánh nhéo lấy, anh ngước mắt nghi hoặc nhìn lên Lâm An và Tiểu Hoa, giống như đang hỏi cái tính này của Gia Tuấn là có phải do lây nhiễm từ họ không.
Chỉ thấy hai người ấy lập tức quay đầu tỏ vẻ vô tội.
"Không liên quan tới chúng ta. Là nó vốn dĩ sinh ra đã vậy."
Gia Khánh lắc đầu, anh kéo nó sang một bên, sau đấy ghé sát tai nó nói nhỏ.
"Bình tĩnh, lát cha con mình uống không say không dừng, giờ còn có mẹ con ta không tiện... Cứ giả vờ, đừng làm cha con mất mặt."
Gia Tuấn gật đầu lia lịa tỏ vẻ đau đớn, nhưng mà Bích Nguyệt tại sao lại không nhận ra chứ, cô mỉm cười đi lại chỗ cha con họ, hai tay vuốt nhẹ lên hai tấm lưng ấy cất lời.
"Muốn uống phải không. ?"
Chẳng hiểu sao âm thanh dịu dàng ấy lại làm cho cha con họ ớn lạnh, đầu đã đổ đầy mồ hôi, chưa kịp nói gì đã cảm thấy thân người nhẹ đi, rồi như cánh diều đứt dây bị ném bay ra ngoài phủ, kèm theo là tiếng hét giận giữ của cô như sấm rền bên tai.
"Tối nay hai cha con các người đi ra chuồng lợn mà ngủ."
- Kết-.
Bạn cần đăng nhập để bình luận