Khai Quốc Công Tặc

Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)

Chương 307: Công tặc - Đại kết cục và vĩ thanh (4)
Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : viptruyenfull.com
viptruyenfull.com
--------------------------
- Bảo mọi người đừng đừng đánh quét chiến trường nữa, trực tiếp lên đê, tận khả năng lên chỗ cao nhất đi.
Trình Danh Chấn gật gật đầu, thanh âm còn lạnh băng hơn cả nước mưa. Thân binh tả hữu thổi kèn lên: "Ô ô, ô ô, ô ô ô ô...."
"Ô ô, ô ô, ô ô ô ô...." Cách đó không xa, có vô số tiếng kèn trầm thấp đáp lại. Nghe được tiếng kèn triệu tập, các tướng lĩnh tầng trung của Hà Nội quân, Phi Hồ quân, Minh Châu Doanh dẫn dắt nhân mã xông lên chỗ cao nhất.
Vương Nhị Mao nghiêng ngả lảo đảo đã chạy tới, do dự kéo lấy cánh tay Trình Danh Chấn.
- Chúng ta…chúng ta nhất định phải làm vậy sao?
Trình Danh Chấn yên lặng đẩy cánh tay y ra, không trả lời. Mưa trên bầu trời thật to, mây đen quay cuồng, giống như Hắc Long di chuyển trong đám mây. Nhớ năm đó tại huyện Quán Đào, cũng có một trận mưa to như vậy, vì nửa xâu tiền thưởng của Chu gia, hắn cùng Vương Nhị Mao đội mưa che đậy cho lương thực, toàn thân đều bị xối ướt đẫm....
- Tiểu Cửu!
Vương Nhị Mao lại giật hắn, trong thanh âm mang vẻ cầu xin.
Trình Danh Chấn lắc đầu, ra sức vung hạ lệnh kỳ.
Vào một khắc khi hắn ra khỏi đầm Cự Lộc, kết cục của Lưu Gia Quân cũng đã được viết xong. Hiện tại, chịu tội lâm trận kháng mệnh, ai cũng đảm đương không nổi. Hơn nữa, Trình Danh Chấn hắn cũng không muốn gánh vác.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sớm đã không còn là Trình Danh Chấn năm đó nữa. Trong lòng còn sót lại một tia mềm mại cũng đã hoàn toàn biến mất từ cái chết của Đỗ Quyên rồi.
Vương Phi mang theo vài thanh niên trai tráng ra sức kéo động dây thừng. Buộc giữ một mặt dây thừng, mặt khác xuyên vào trong khoan thép đâm sâu vào mặt đê chậm rãi bị rút ra, một luồng nước sông màu vàng phun ra.
Lại là một cỗ, sau đó càng nhiều, vô số luồng nước bị đê đập ngăn trở nay từ trong lỗ hông phun ra, ở giữa không trung tạo thành một con Hoàng Long giương nanh múa vuốt.
Thân thể Hoàng Long càng tụ càng thô, càng tụ càng dữ tợn. Trong tiếng ấm sét vang dội, đê đập giống như cái sàng bình thường chậm rãi run rẩy, run rẩy, sau đó ầm ầm sụp mở thành một lỗ hổng rộng vài trượng, nước lũ bị ngăn chặn đã lâu đổ ập xuống, càn quét hết thảy chướng ngại vật gặp trên đường.
Trên chiến trường, thi thể Lưu Gia Quân bị đánh xoáy tung, rồi bị lẫn trong nước bùn xung ra, vài con chiến mã vô chủ liều mạng bơi trong nước, ý đồ chạy trốn, lại bị dòng nước xiết vòng quanh đập vào hòn đá, rất nhanh liền biến thành thi thể mới. Thi thể mới và thi thể cũ hòa lại một chỗ, rít gào lăn về nơi xa.
Vạn khoảnh ruộng tốt kẹp giữa Minh Thủy và Chương Thủy từ khoảnh khắc này đã hoàn toàn biến thành vùng ngập lụt, không đếm được thi thể quay cuồng trong nước lũ, máu chảy, cũng bị nước lũ dần dần nhuộm thành màu nâu.
Mọi người, bất kể huynh đệ Minh Châu Doanh, Hà Nội quân hay là Phi Hổ quân cho dù trải qua trăm trận chiến, giết người vô số, đứng ở bãi đất nhìn hết thảy, cũng không kìm được sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy.
Đây là thiên địa phẫn nộ, thiên uy trước mặt vô cùng mạnh, thân hình con người càng trở nên gầy yếu.
Một ánh chớp lại bổ xuống, ngay sau đó lại liên tiếp mấy tiếng sấm chớp.
Dưới tia chớp, Trình Danh Chấn há miệng thở dốc phun ra một ngụm máu tươi. Trong tối tăm, hắn thấy một ông lão mặc hoàng y, tay vịn quải trượng lướt sóng đến, cười cười, lộ hàm răng trắng phau.
- Nói đi, ta có thể thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, chỉ cần ngươi nói ra, tuyệt đối có thể giúp ngươi thực hiện!
Ông lão mặc hoàng y cười, lớn tiếng đồng ý.
- Núi vàng núi bạc, công danh phú quý hay là như hoa mỹ quyến, nói đi, chỉ cần ngươi nói ra…
Vĩ thanh:
Đầm Cự Lộc sau cơn mưa to trở nên sáng sủa.
Một ông lão tóc trắng xóa lưng thẳng mang theo một phụ nhân, ba thanh niên ở trong đám lính hộ vệ chậm rãi đi sâu vào trong trạch địa.
Ở sâu trong trạch địa đã lâu không có ai ở, nhà tranh phòng ốc đã vô cùng rách nát, nhưng sau những phòng ốc hoang tàn, lại có một khu đất trống rất rộng lớn, sạch sẽ, không có một ngọn cỏ, giống như nơi này bình thường vẫn có vô số binh mã diễn luyện.
Lão già tóc bạc bước đi chậm rãi, nhận vò rượu trong tay người thanh niên, đổ ra hai chén rượu, lặng lẽ đặt trước hai ngôi mộ bên cạnh sân trống, sau đó cười ngồi xuống, dùng tay lau sạch bụi bặm trên bia mộ.
- Đại Đô Hộ, trên mặt đất, trên mặt đất lạnh!
Một gã thân binh vội vàng bước nhanh tới, mang theo chăn đệm. Từ Cao Cú Lệ khải hoàn hồi triều, Đồ kính Hà Bắc, đông di Đại Đô Hộ, Khai quốc quận Đông Bình Công Trình Danh Chấn đã từ bỏ đại quân, muốn đón người nhà đến đầm Cự Lộc một lần, làm bọn thị vệ vô cùng khó xử.
Phải biết rằng, hiện giờ trên đầu lão tướng có hai chữ “Khai quốc” đối với Đại Đường mà nói đã là tuyệt thế trân bảo rồi. Nếu chẳng may ở đầm lầy giữa nhiễm một chút phong hàn, đoàn người chắc chắn là gánh ai không nổi.
- Cất đi!
Ông lão trừng mắt với gã, không giận tự uy.
Đáng thương cho thân binh sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, thiếu chút nữa đã ngã phệt mông xuống đất rồi. Người khác có lẽ không hiểu, nhưng bọn gã là thân vệ thì biết, Đại Đô Hộ nhà mình nhìn vẻ mặt thì hiền lành, thật ra cũng từng có danh tiếng ở Liêu Đông mà đến cả trẻ con đêm khóc quấy nghe tên cũng phải nín. Nhớ năm đó, lần đầu tiên đi theo Thái Tông nhập Liêu, lại từ thành Ti Sa đánh đến dưới thành Bình Nhưỡng. Sau lại lần thứ hai, lần thứ ba, còn có lần gần đây nhất nhập Liêu bình định, lần đó chẳng phải đầu người bị chém rơi cuồn cuộn đó sao? Thật sự là chọc giận lão, chỉ sợ ngay cả nơi chôn xương cũng không có.
- Đưa cho ta!
Một phụ nhân xinh đẹp đi theo ông lão nhận lấy chăn đệm ở tay sĩ tốt, cười ra lệnh.
- Ngươi ra chỗ khác, nói với mọi người, bảo mọi người cứ đi ngắm cảnh, đừng gấp, cứ du ngoạn đủ rồi hẵng tới.
Thân vệ cảm kích ôm quyền, tránh đi xa. Phụ nhân xinh đẹp lặng lẽ đặt chăn đệm bên cạnh ông lão, cầm lấy bình, sau đó cười nói:
- Có tỷ tỷ ở cùng với bà bà, nói vậy bọn họ cũng không hy vọng ông cảm lạnh. Ngồi lên chăn đi, thiếp thân rót rượu cho bà bà và tỷ tỷ, sau đó sẽ đi dạo một lát.
Dứt lời, cầm chén rượu rải ra đất, sau đó lại rót cho mình hai cốc, đặt trước hai ngôi mộ. Hai nữ nhân bên trong, nàng từng nghe trượng phu nhắc tới, rất ghen tị vị trí của các nàng ở trong lòng trượng phu. Đặc biệt là vị thê tử mà trượng phu lấy trước kia, trong loạn thế, cô ấy có thể cùng trượng phu nửa bước không rời, không từ bỏ, thật không dễ dàng. Nếu đổi lại là nàng, cũng không thể bảo đảm chọn một người không có đồng nào làm khuân vác trên bến tàu làm trượng phu đấy, đồng thời lại còn tin tưởng hết thảy lời hắn nói, tin tưởng hắn sẽ mang tới cho mình một tương lai sáng ngời nữa.
- Các con cũng lại đây, cúi chào đại nương đi.
Trình Danh Chấn cảm kích nhìn thê tử, sau đó giơ tay gọi ba con trai. Như Đỗ Quyên mong muốn, hắn cuối cùng đã lấy một nữ nhân biết sinh con, ba con trai, đứa nào cũng có tiền đồ, và không giống hắn năm đó, giãy dụa trong loạn thế.
Ba thanh niên cười cười, vô cùng thông cảm nhân nhượng phụ thân. Khai quốc công thần mà, đó là một chức vị quý báu, còn có thể không nhân nhượng chứ? Dù là Hoàng Đế Bệ Hạ, lần trước nghe nói phụ thân sinh bệnh, chẳng phải cũng gấp đến độ như nung như nấu đó sao? Nhớ đến công lao vất vả của phụ thân, cứ nhân nhượng một chút đi. Lão nhân gia vui vẻ, chẳng phải mọi người cũng đều vui vẻ đấy sao?
Nhìn ba con trai cung kính rót rượu kính Đỗ Quyên, Trình Danh Chấn mỉm cười. Khoát tay áo, hắn bảo con và thê tử tự đi ra hồ ngắm cảnh:
- Đi đi, đi ngắm một chút đi, thật ra cảnh vật nơi này không tệ đâu. Không ai tới bắt cá, nước hồ rất sạch đấy.
Phụ nhân mỹ mạo và ba thanh niên đáp ứng, cùng đi xa. Trình Danh Chấn tự rót cho mình một chén, cũng rót cho Đỗ Quyên một chén, cười cười, định nói gì đó. Bao lời đã chuẩn bị trên đường đi, lại phát hiện căn bản không cần nói, Quyên Tử hiểu, nàng hiểu đấy, nàng đã sớm hiểu rồi.
Chậm rãi đứng lên, hắn rút hoành đao bên hông ra, chậm rãi múa ở trước phần mộ. Năm đó, nàng thích nhất đứng ở trong đám người, nhìn hắn vũ đao lộng thương, tuy rằng thân thủ của hắn lúc ấy không mạnh mẽ bằng nàng.
Hắn chậm rãi múa lên, chậm rãi hồi ức. Bao hình ảnh chậm rãi trôi qua trước mắt: Huyện Quán Đào, đầm Cự Lộc, Bình Ân, Minh Thủy, quận Thượng Đảng, nhiều thứ cùng trôi qua theo năm tháng như vậy, giống như nhiều đóa hoa sen chậm rãi nở rộ trong hồ nước của ký ức.
Nàng vẫn luôn nhìn, luôn nhìn.
Đầm Cự Lộc, Liêu Đông, thành Ti Sa, Cao Cú Lệ. Ở trong rừng đao, chỉ cần quay đầu lại, hắn lập tức có thể nhìn thấy ánh mắt thân thiết của nàng.
Qua nhiều năm như vậy, thủy chung như một.
——
Hết
——
Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : viptruyenfull.com
viptruyenfull.com
--------------------------