Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 164: Bắt Đầu Nghi Ngờ (2)

Chương 164: Bắt Đầu Nghi Ngờ (2)Chương 164: Bắt Đầu Nghi Ngờ (2)
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân bất động nhìn một bàn đồ ăn, nàng cũng không biết Diêu Xuân suy nghĩ cái gì.
Vì thế nàng đi tới bên cạnh Diêu Xuân vươn tay quơ quơ ở trước mặt nương mình.
“Nương người đang suy nghĩ gì vậy?" Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói thì vội vàng định thần lại.
Diêu Xuân cười nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Không có gì, chúng ta mau ăn cơm thôi!" Diêu Xuân nói.
Nghe nương nói thì nàng cũng gật gật đầu.
Cứ như vậy bọn họ một nhà bốn người cùng nhau quây quần ăn cơm.
Diêu Xuân nghĩ đồ ăn Tô Ngưng Nguyệt nấu không chỉ đẹp mắt, hơn nữa hương vị cũng rất ngon! Tô Mộc cùng Tô Thần ở một bên cũng nghĩ vậy, bọn họ ăn vô cùng ngon miệng, hai người chắc mỗi người phải ăn hai bát cơm!
Tô Thần còn muốn ăn thêm nửa bát nữa, nhưng Diêu Xuân liền vội vàng ngăn Tô Thần lại.
"Con trai, không thể ăn nữa, không phải nương không cho con ăn, mà vì nếu con ăn nữa thì dạ dày sẽ không chịu nổi nữa, bây giờ là buổi tối rồi, để trưa mai ăn tiếp sau." Diêu Xuân nói với Tô Thần.
Tô Thân nghe nương nói vậy thì cũng đành phải gật đầu.
"Vậy được rồi, nương."
Diêu Xuân sợ con trai bà lại muốn ăn nữa, vì thế bà vội vàng dọn bàn, Tô Thần ở một bên nhìn bàn đồ ăn ngon cứ thế bị dọn đi.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của Tô Thần vội vàng kéo Tô Thần đứng dậy.
"Sao vậy, tỷ tỷ." Tô Thần khó hiểu nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Buổi tối hôm nay ngươi thật sự đã ăn quá nhiều, bây giờ đệ mà đi ngủ ngay thì sẽ rất có hại cho sức khoẻ." Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt bảo Tô Thần đi ra ngoài tản bộ với nàng, nghe nàng nói vậy, Tô Thần hơi ngơ ngác.
Tô Thần không ngờ tỷ tỷ cậu ấy sẽ nói như vậy, lúc này cậu ấy thật sự muốn lên giường nằm ngủ một giấc thật ngon.
Tô Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy của tỷ tỷ, cậu ấy cũng không thể không nghe lời tỷ tỷ, Tô Thần đành phải bất đắc dĩ ra ngoài đi bộ với nàng.
Vốn dĩ Tô Thần còn tưởng tỷ tỷ cậu ấy chỉ đi bộ một lúc là vê, nhưng không ngờ tỷ tỷ lại dẫn cậu ấy đi xa như vậy.
Tô Thần thấy hai người đã đi khá xa, cậu ấy rất kinh ngạc.
"Tỷ tỷ ngươi không mệt sao? Tỷ tỷ, tỷ không buồn ngủ sao? Tỷ tỷ, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!" Trên đường đi Tô Thần vừa làu bàu mấy lời này.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói, cuối cùng không nhịn được cười.
Tô Ngưng Nguyệt không ngờ đệ đệ mình lại đáng yêu như vậy, nàng nói làm vậy chỉ vì tốt cho cậu ấy mà thôi.
"Nếu đệ không có vấn đề gì thì chúng ta cũng nên về thôi." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói vậy, cuối cùng nàng cũng gật đầu.
"Trở về thôi."
"AI Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể về nhà ngủ rồi!" Lúc này Tô Thần kích động nói.
Thật ra Tô Thần biết Tô Ngưng Nguyệt làm như vậy là vì tốt cho cậu ấy, nhưng hiện tại Tô Thần thật sự rất mệt, chỉ muốn về ngủ mà thôi.
Tô Ngưng Nguyệt nghe đệ đệ nói vậy, nhìn bộ dạng này của cậu ấy là nàng cũng biết Tô Thần thật sự đang rất mệt.
Cứ như vậy Tô Ngưng Nguyệt cùng Tô Thần lại bắt đầu quay về.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Tô Thần vui vẻ quơ chân múa tay, miệng còn lẩm bẩm hát, nàng đúng là dở khóc dở cười.
"Haizz, khi nào đệ đệ mới có thể lớn lên chứ, thực sự hy vọng ca ca với đệ đệ có thể nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng trưởng thành, như vậy đến lúc đó ta rời khỏi thế giới này cũng yên tâm rồi, bởi vì đã có hai người họ ở bên chăm sóc nương, chắc chắn nương sẽ không ăn thiệt thòi, cũng sẽ không bị người khác ức hiếp nữa." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này người mà Tô Ngưng Nguyệt không yên lòng nhất đó là Diêu Xuân.
Tô Ngưng Nguyệt sợ Diêu Xuân bị Liễu Ninh ức hiếp.
Nhưng nàng lại không biết đại bá mẫu của nàng cũng đang suy nghĩ biện pháp để giáo huấn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận