Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1022: Giáo Dục Thai Kỳ

Tiểu Huỳnh Mộng Linh bên trong quả trứng này thật sự rất không tầm thường.
Sau khi nó sinh ra sẽ không giống với Mộng Dụ Huyễn Linh, bởi vì cả hai hấp thu hai loại năng lượng khác biệt.
Mộng Dụ Huyễn Linh sinh ra là do sự kết hợp cùng với năng lượng của dị giới, cộng thêm hồn lực tinh túy của thiên địa, từ đó mới phát sinh biến dị mà sinh ra Mộng Dụ Huyễn Linh. Cho nên nó sẽ có thể điều khiển khống chế sự nguyền rủa vận rủi của bản thân.
Nhưng con Huỳnh Mộng Linh trong quả trứng này lại hấp thu càng nhiều năng lượng của dị giới hơn Mộng Dụ Huyễn Linh, nó vốn đã đến ranh giới của việc hoàn toàn bị lây nhiễm.
Cũng may loại năng lượng của dị giới kia đã bị Vương Triệt sử dụng Tam Thánh Tịnh Vũ Đại Trận để tịnh hóa một phần, sau đó lại lấy Võ Hồn Nguyên Thần thi triển ra cấm chế linh hồn và phong ấn lại năng lượng của dị giới này.
Sau này khi được sinh ra, nó có phải là một con Mộng Dụ Huyễn Linh khác hay không thì Vương Triệt cũng không quá khẳng định.
Nếu như có thể tiêu hóa hết năng lượng của dị giới, vậy nó sẽ là Huỳnh Mộng Linh.
Huỳnh Mộng Linh là Hồn thú thần bí ở thời đại viễn cổ, sức mạnh của nó chủ yếu thể hiện ở tinh thần lực.
Nếu bàn về phẩm cấp thì Vương Triệt cảm thấy sẽ không có ý nghĩa gì.
"Trên lý luận mà nói, đường vân cấm chế của Võ Hồn Nguyên Thần trên vỏ trứng sẽ biến mất dần dần, và loại năng lượng linh hồn của Hắc Ám Dị Thú kia cũng sẽ biến mất hết. Như vậy nó sẽ có thể nở ra."
Bởi vì gánh chịu đủ sự tra tấn do đã hấp thu quá nhiều năng lượng linh hồn kia, cho nên dẫn đến linh hồn của nó lúc này rất có thể đã mất đi phần lớn ký ức. Coi như hoàn toàn tịnh hóa loại năng lượng linh hồn kia thì tổn thương đã tạo thành cũng không thể nghịch chuyển.
Về phần nó gần gũi cùng Vương Triệt như thế hoàn toàn là do cái cấm chế bên trên vỏ trứng.
Phía trên có năng lượng từ Võ Hồn Nguyên Thần của Vương Triệt.
Vương Triệt khẽ nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này vừa ra đời thì có khả năng tu vi hồn lực đã cực kỳ cao."
Hoặc là nói, bản thân nó ở bên trong quả trứng đã có linh trí và sớm đã thành hình.
Dựa theo thời gian để tính toán, nó và Mộng Dụ Huyễn Linh sẽ cùng nhau nở ra. Chỉ là để cho Mộng Dụ Huyễn Linh sinh ra trước một bước nhằm hấp thu năng lượng linh hồn của đối phương.
Vương Triệt thả quả trứng vào ổ và thầm nghĩ: "Dựa theo lời giải thích của Mộng Dụ Huyễn Linh, sau khi nó nởra thì sẽ cùng ta ký kết sinh mệnh hồn ước, và hẳn là sẽ có thể giải trừ nguyền rủa vận rủi trên người ta."
Anh quyết định bước đầu tiên sẽ tiến hành giáo dục thai kỳ trước mà bắt đầu kể cố sự!"
Đám Tiểu Mao Trùng và Hùng Bảo cấp tốc vây quanh Vương Triệt.
Vương Triệt nói: "Hôm nay ta sẽ kể về phiên ngoại truyện của một cố sự! Bên trong thế giới ‘Nhất kiếm che trời’, trước đó đã sinh ra một phiên ngoại truyện."
Tiểu Mao Trùng dùng cái đuôi đập xuống sàn nhà, ý nói là kể nhanh nhanh nhanh!
Hùng Bảo thì ngoan ngoãn ngồi xuống và vểnh tai lắng nghe.
Từ Lực Kiếm đang ở bên trong vỏ kiếm nằm trên giá vũ khí.
Vương Triệt một bên vẽ và một bên kể:
"Vào thời điểm thiên địa còn chưa sinh ra, đó chính là thời kỳ mà vũ trụ là một mảnh Hỗn Độn vô tận, thiên địa tựa như một quả trứng!”
“Mà ở bên trong quả trứng này đang uẩn dưỡng một sinh linh cực kỳ cổ xưa!"
Quả trứng nghe vậy mà hơi lắc lư, sau đó di chuyển đến bên người Vương Triệt, phảng phất như nó cũng đang lắng nghe.
Vương Triệt dùng một loại giọng điệu thần bí để kể chuyện:
"Chẳng biết từ lúc nào mà sinh linh cực kỳ cổ xưa bên trong quả trứng này đã rốt cục thức tỉnh!"
"Nó giống như thần minh mà siêu phàm tuyệt thế, chỉ một đuôi là đã nhẹ nhàng bổ ra Hỗn Độn trọc khí trong vũ trụ. Giơ tay thành Thiên, nhấc chân thành Địa! Ý niệm đến chỗ nào thì hai phần thiên địa liền phân lập từ trên xuống dưới!"
"Mắt nó tựa như tinh quang, khi nó nhìn về phía đông thì phía đông liền xuất hiện mặt trời, khi nó nhìn về phía tây thì phía tây liền xuất hiện mặt trăng. Nó chỉ hơi chuyển động ý nghĩ một chút thì sông núi to lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất. Nó khẽ cười huýt dài thì vạn vật sinh linh liền được sinh ra ở bên trong Hỗn Độn."
Ánh mắt của Tiểu Mao Trùng lộ ra mấy phần mơ ước, nó cảm giác mình dường như cũng có thể làm được giống vậy.
Bên trong ánh mắt của Hùng Bảo thì lộ ra mấy phần rung động, nó không biết đây là dạng sinh linh cổ xưa gì nữa.
Từ Lực Kiếm cũng phát ra âm thanh tư tư và lấp lóe lên ánh sáng, biểu thị mình cũng có thể một kiếm bổ ra thiên địa!
Bịch bịch bịch!
Quả trứng thì đang nhảy nhảy nhót nhót, tựa như nó hết sức kích động.
Vương Triệt sờ lên quả trứng thì nó mới khôi phục lại bình tĩnh.
Vương Triệt thầm nghĩ: "Nó có phải là Huỳnh Mộng Linh hay không cũng đã không quan trọng, mấu chốt nhất là ta phải bồi dưỡng được nó."
Việc giáo dục thai kỳ vẫn là chuyện rất quan trọng.
Nhất là khi nó đã mất đi trí nhớ trước kia của nó.
Nhưng có điều việc mất đi trí nhớ trước kia thì cũng có chỗ tốt.
"Nhanh nhất hẳn là một tháng, mà chậm hơn một chút thì tầm mấy tháng!"
Vương Triệt cũng không vội, dù sao bản thân quả trứng này cũng đã có ý thức.

Cứ như vậy mà thời gian đi tới một tuần sau.
Ba vị Thiên Vương đi đến trước cửa nhà Vương Triệt để dự định cùng anh tiến về Đảo Huyễn Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận