Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1242: Truyền Kỳ

"Vừa rồi một kiếm kia mà mi bổ vào trên thân Dương Tiểu Đàn hoặc là Hằng Sơn Cự Quy, như vậy kết quả tốt nhất cũng chỉ là lưỡng bại câu thương."
"Ừm, một kiếm kia mi đã sớm nghĩ đến làm như vậy hay chỉ là đoán mò?"
"Tư!"
"Đã sớm nghĩ tới sao? Không tệ! Vậy là mi đã biết bố cục cạm bẫy cho đối thủ bên trong chiến đấu rồi! Tiến bộ của mi rất lớn!"
"Xì xì xì..."
"Ồ, nhưng thật ra chỉ là mi đoán mò thôi à? Vậy thì liền lợi hại hơn, vì điều này đã nói rõ mi có thiên phú chiến đấu cực cao! Nói không chừng còn cao minh hơn so với Hùng Bảo!"
"Xì xì xì! ! !"
Vương Triệt khen ngợi Từ Lực Kiếm hai câu ba lời.
Vì nó đã chiến thắng thì đương nhiên sẽ phải khích lệ nó.
Cho nên mặc kệ một kiếm cuối cùng kia của Từ Lực Kiếm là như thế nào thì đấy đều là chuyện tốt.
Đi lên đài trọng tài, Dương Tiểu Đàn nhìn chằm chằm vào Vương Triệt với vẻ mặt kỳ quái.
Vương Triệt nói: "Tôi cũng không có ra tay!"
Dương Tiểu Đàn gật đầu, nói: "Tôi thấy mà! Nhưng chúng tôi cũng không có bao nhiêu phần thắng cả! Rốt cuộc đây là thi đấu đoàn đội, so về thực lực tổng hợp mà nói thì chúng tôi rất kém cậu, cho nên chúng tôi thua rất tâm phục khẩu phục."
Vương Triệt chỉ vào Từ Lực Kiếm, nói: "Các vị bị thua bởi nó, cùng tôi có quan hệ không lớn, vì trận đấu này tôi không có tham dự."
Dương Tiểu Đàn mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn xem Vương Triệt hỏi: "Nó chiến đấu đằng sau thì cậu cũng không chỉ huy nó sao?"
Vương Triệt lắc đầu nói: "Không phải!"
Dương Tiểu Đàn hô hấp có chút gấp rút và sắc mặt liền xanh lét đi.
Nói đùa cái gì chứ?
Một con hồn sủng mới có mấy tuổi mà lại có thể đạt tới tố chất chiến đấu cao như vậy sao?
Trịnh Thiếu Dương ở một bên có chút chật vật, nói: "Không thể nào! Cậu nói chúng tôi thua bởi cậu thì tôi còn có thể hiểu được! Trận đấu vừa rồi nếu chỉ dựa vào chính thanh tiểu kiếm kiếm này mà có thể đánh bại Tiểu Đàn tỷ là không thể được! Loại phương thức chiến đấu kia mà nó có thể nghĩ ra sao?"
"Xì xì xì!"
Từ Lực Kiếm nghe vậy thì liền phát ra từng đạo lôi quang về phía Trịnh Thiếu Dương.
Thế nào hả? Tôi không thể nghĩ đến sao?
Vị trọng tài thản nhiên nói: "Khế Hồn Sư song phương cần quản tốt hồn sủng của mình! Trận tranh tài đã kết thúc!"
Từ Lực Kiếm đã chỉa mũi kiếm về phía Trịnh Thiếu Dương.
Vương Triệt vừa cười vừa nói: "Vậy học trưởng cứ coi như nó đã đoán mò đi!"
Vương Triệt rất hiểu loại tâm lý này của Trịnh Thiếu Dương.
Rốt cuộc là do người đã không bằng sủng rồi!
Dương Tiểu Đàn khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh và mỉm cười nói: "Trận chung kết ngày mai tôi rất chờ mong cậu có thể trở thành truyền kỳ của Cúp Vương Giả. Học viện Đấu Hồn lợi hại hơn nhiều so với chúng tôi, nếu cậu và bọn họ tranh tài thì hẳn là sẽ rất thú vị."
Trịnh Thiếu Dương cũng cảm thán nói:
"Truyền kỳ sao? Cả thi đấu cá nhân và thi đấu đoàn đội mà đều có thể lấy được chức quán quân thì cũng không tính là truyền kỳ! Nhưng quá trình chiến đấu của cậu xác thực rất truyền kỳ! Thi đấu đoàn đội quả thực đã bị cậu đánh cho thành thi đấu cá nhân rồi! Còn thi đấu cá nhân thì lại bị cậu đánh cho thành thi đấu đoàn đội! "
"Trận đấu giữa cậu và Kiếm Vô Ngân đã chứng minh thực lực cá nhân của cậu cũng rất mạnh! Đều không cần thiết luôn một mực để hồn sủng ra tay!"
Vương Triệt nói: "Hồn sủng là cần phải rèn luyện! Cần để bọn chúng không ngừng đối mặt với khiêu chiến càng lớn thì bọn chúng mới có thể tiến bộ tốt hơn."
Trịnh Thiếu Dương nghi ngờ hỏi: "Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cậu sao? Tại bên trong chiến đấu mà cậu và hồn sủng phối hợp ăn ý thì cả hai cũng có thể tiến bộ tốt hơn mà."
Vương Triệt liền gật đầu.
Lời nói này không sai, nhưng Vương Triệt cũng không có không gian để tiến bộ tại giai đoạn này.
Cho nên nếu anh ra tay thì sẽ không có ý nghĩa quá lớn.
Trịnh Thiếu Dương khoát khoát tay, nói:
"Không hiểu, không hiểu nổi! Ngày mai chúng tôi sẽ dọn ra ghế đẩu để nhìn xem trận chung kết giữa cậu và vị hắc chiến mã kia!"
"Căn cứ vào định luật quán quân của Cúp Vương Giả, chỉ cần là hắc chiến mã đánh tới trận chung kết thì đại khái đều sẽ đạt được chức quán quân."
Vương Triệt cười hỏi: "Vậy chẳng phải tôi sẽ thua sao?"
Trịnh Thiếu Dương đáp: "Cũng khó mà nói, bởi từ góc độ nào đó để nói, cậu thật ra cũng là một con hắc chiến mã! Vì rốt cuộc cậu cũng chỉ mới là sinh viên đại học năm thứ nhất a! Tôi đoán chừng trước khi Cúp Vương Giả bắt đầu thì cũng không có bất kỳ một vị khán giả sẽ cho rằng một vị sinh viên đại học năm thứ nhất mà lại có thể đánh vào trận chung kết, hơn nữa còn là trận chung kết của cả thi đấu cá nhân và thi đấu đoàn đội!"
Không sai, sau khi trận tranh tài này kết thúc thì đã để cho rất nhiều khán giả cảm thấy tâm kinh động phách.
Vì Vương Triệt không chỉ có tiến vào trận chung kết, mà anh còn tiến vào trận chung kết của cả thi đấu cá nhân và trận chung kết đoàn đội.
Đồng thời anh còn là lấy thân phận một vị sinh viên đại học năm thứ nhất để đánh vào trận chung kết nữa chứ!
Mà cho đến tận hôm nay cũng chỉ có một vị sinh viên tại năm thứ nhất đại học có thể thu hoạch được chức quán quân ở Cúp Vương Giả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận