Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 1244: Trận Chung Kết Thi Đấu Cá Nhân

Vương Triệt lại thuận miệng nói: "Khế Hồn Sư! Còn có Khế Hồn Sư nữa! Nhưng chỉ là một vị Khế Hồn Sư hơn cấp 40 có Võ Hồn Thiên Mệnh thôi mà, sẽ không có khả năng cao hơn đúng không?"
Tiểu Mao Trùng: "..."
Vương Triệt nói: "Dù sao mi cũng có thể tiến hóa bằng Võ Hồn mà! Mi thế nhưng chính là Thần Long tương lai thì mi còn sợ cái gì? Ngày mai vô luận đối mặt với ai thì một con Thần Long tương lai như mi sẽ lùi bước sao?"
Tiểu Mao Trùng lập tức lắc đầu.
"Vậy mi nhất định phải đánh tới cuối cùng! Tuyệt đối không thể nhận thua!"
Tiểu Mao Trùng dùng ngữ khí mười phần kiên định mà kêu to hai tiếng.
Tôi tuyệt không thể nhận thua!
Thấy thế mà Vương Triệt khẽ gật đầu, anh thầm nghĩ công tác tư tưởng xem như đã làm xong.
Ngày hôm sau chính là trận chung kết của Cúp Vương Giả!
Mỗi khi đến thời điểm trận chung kết thì nhất định sẽ là tình huống muôn người đều đổ xô ra xem, chớ nói chi đây còn là một trong các trận chung kết có nhiệt độ và chất lượng cao nhất của Cúp Vương Giả từ trước tới nay.
Liền xem như vô số dân chúng đang thông qua phát song trực tiếp để nhìn xem trận chung kết thì cũng vạn phần chờ mong!
Các tuyển thủ thân ở Đấu Thần Đài thì tự nhiên sẽ không biết tình huống bên ngoài.
Khi tới Đấu Thần Đài là chỉ có chuyên chú vào tranh tài, chứ không ai có tâm tư đi chú ý bất kỳ dư luận gì tại ngoại giới. Và bọn họ cũng sẽ không nhận được tin tức nào từ ngoại giới, bởi vì các tuyển thủ tới đây đều không có máy truyền tin, mà thi đấu đoàn đội và thi đấu cá nhân đều bị cách biệt.

"Tôi cảm giác trận chung kết lần này là đáng chú ý nhất! Một vị là hắc chiến mã đến từ học viện thần bí nào đó, còn một vị mới là sinh viên đại học năm thứ nhất!"
"Tuyển thủ mà lúc trước chúng ta suy đoán sẽ đoạt giải quán quân nhưng ngay cả trận chung kết cũng không vào được!"
"Thi đấu đoàn đội vẫn còn tốt, chí ít học viện Đấu Hồn còn vào được trận chung kết. Nhưng thi đấu cá nhân thì đúng là các tuyển thủ được đoán trước đến một cái cũng không vào! Chuyện này quá bất hợp lí!"
"Cô nàng Cố Nhiễm Sương kia quá thần bí! Nghe nói cô ấy còn là sinh viên chuyển trường, nên cũng không ai biết trước kia cô ấy ra sao! Quả thực giống như là trống rỗng xuất hiện vậy!"
"Cúp Vương Giả từ trước đến nay cũng không thiếu chuyện sẽ có thiên chi kiêu tử của một vài gia tộc lớn đã tạm thời gia nhập vào học phủ nào đó tới tham gia trận đấu. Và còn có hội viện của các đạo quán trong các châu lục nữa. Nhưng bình thường bọn họ đều chọn gia nhập học viện trong một thời gian ngắn rồi mới có cơ hội thu hoạch được tư cách tranh tài tại Cúp Vương Giả. Nhưng hiển nhiên phía sau bọn họ sẽ có người chống lưng rồi."
"Nói nhảm gì đó? Ở độ tuổi này mà có đến hai con hồn sủng vạn năm tu vi hồn lực thì đến thiên tài của những học viện đỉnh cấp cũng không thể bồi dưỡng ra được."
"Đừng nói là Cố Nhiễm Sương, nhìn xem anh bạn Vương Triệt kia kìa! Tôi cảm giác thấy cậu ta càng kỳ quái hơn! Mới là sinh viên đại học năm thứ nhất mà cậu ta lại có thể đánh đến bây giờ, và nửa đường còn đào thải mấy tuyển thủ có tiềm lực tranh đoạt chức quán quân nữa! Chỉ tại vòng bán kết mà chất lượng đã cao đến không thể tưởng tượng nổi rồi!"
"..."
Khán giả đang nghị luận và bị đám đám tuyển thủ bị đào thải cũng đang nghị luận.
"Gréc! ! !"
Một âm thanh cổ xưa bỗng nhiên vang vọng toàn bộ Đấu Thần Đài.
Đó là tiếng kêu của Hồn thú siêu phàm mười vạn năm tu vi hồn lực Bích Hải Thần Lân Thú.
Cùng lúc đó.
"Ngang! ! !"
Một tiếng long ngâm to rõ như biển gầm cũng vang lên theo, cả hai tấu thành một nhạc khúc rộng lớn mênh mang.
Đó là Hồn thú siêu phàm mười vạn năm tu vi hồn lực Đại Thương Cổ Long.
Điều này tượng trưng cho trận chung kết đã tiến vào thời gian đếm ngược.
Trên đài trọng tài, Ngọc Hà Thiên Vương lên làm trọng tài và nhẹ nhàng cười nói: "Hai vị tuyển thủ trước khi thi đấu có muốn nói gì không?"
Trọng tài tại trận chung kết của Cúp Vương Giả đều sẽ là Thiên Vương của châu Trung Ương.
Đây chính là lệ cũ.
Vương Triệt lắc đầu nói: "Không có!"
Cố Nhiễm Sương ở đối diện cũng lắc đầu.
Cô ấy mặc trường bào màu đen, chất liệu và phong cách quần áo nhìn không ra là thời cận đại hay hiện đại, tựa như thuộc về thời đại gãy khúc chuyển tiếp.
Cố Nhiễm Sương mang trên mặt một chiếc mặt nạ màu xanh lam. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là đôi mắt sang ngời và một mái tóc dài màu tuyết trắng. Màu tóc và màu trường bào có sự chênh lệch rất rõ ràng, rất có cảm giác tương khắc.
Ngọc Hà Thiên Vương dựa theo chương trình mà nói ra: "Được rồi, địa hình của trận chung kết đều thay phiên hàng năm, và năm nay sẽ là địa hình bình thường ‘lôi đài đấu hồn’. Cho nên sẽ chỉ nhìn chính các bạn biểu hiện mà thôi."
‘Lôi đài đấu hồn’ chính là dạng địa hình tranh tài bình thường nhất, nó không có bất luận sự ảnh hưởng nguyên tố gì.
Cho dù là chất liệu sân đấu cũng làm bằng kim loại không có quan hệ với đá núi, đây là vật liệu do công nghệ cao chế tác mà thành. Nó không ẩn chứa bất luận năng lượng nguyên tố gì, và đặc điểm duy nhất của nó chỉ là vô cùng cứng rắn.
Vương Triệt nhảy xuống lôi đài.
Về ‘lôi đài đấu hồn’ thì anh đã gặp được mấy lần tại tiểu tổ thi đấu trước đó, nhưng về sau trên cơ bản đều chưa từng gặp lại, và tất cả đều là các loại địa hình cổ quái kỳ lạ.
Vương Triệt thật không nghĩ tới có thể tại trận chung kết mà dẫm lên loại sân đấu chỉnh tề này, cảm giác rất là vi diệu.
Khi Vương Triệt hạ xuống thì Cố Nhiễm Sương cũng hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận