Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 126: Thức Tỉnh

Vương Triệt vẫn yên tĩnh chờ đợi.
Tuy anh đã tiến vào rừng Phù Không được sáu tiếng, nhưng lúc này tinh lực của anh vẫn như cũ rất thịnh vượng, thậm chí trạng thái gần đây của anh còn tốt hơn trước.
Lục Mao Trùng dựa vào bên người Vương Triệt và cũng yên lặng theo dõi.
Nó đã cảm nhận được phía trước có một con Hồn thú rất cường đại.
Hồn thú hệ Thiên không có sự khắc chế trời sinh đối với Hồn thú hệ Côn Trùng, nên mới khiến cho Lục Mao Trùng có chút sợ hãi.
Ước chừng qua đi một giờ.
Tại bên trong cảm giác của Vương Triệt, anh nghe thấy một tiếng ngáy nhỏ xíu.
“Chuẩn bị hành động, chính là lúc này rồi!”
Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng.
Thân hình to lớn của con Phi Thiên Cuồng Tích kia dần dần nằm xuống, chứng minh nó đã chìm vào giấc ngủ.
Thời cơ Vương Triệt đợi chính là lúc này.
Nếu như tiếp tục chờ đợi, anh vẫn sẽ chờ đến khi đối phương ngủ say mới thôi.
Vì khi chiến đấu tại vùng dã ngoại này cũng không phải là đối chiến hồn sủng, cho nên nếu muốn lấy yếu thắng mạnh, vậy nhất định phải tìm ra một cơ hội vô cùng tốt mới được.
Lục Mao Trùng lập tức tập trung tinh thần.
Nhưng lúc này, Vương Triệt vẫn chưa có ra lệnh công kích.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Vương Triệt đã nghĩ đến một bước sâu hơn.
Nếu như bây giờ vẫn còn có những gã thợ săn khác cũng đang chờ đợi cơ hội này thì sao?
Khi họ thấy Phi Thiên Cuồng Tích đã ngủ thiếp đi, vậy tất nhiên họ sẽ động thủ trước tiên.
Vương Triệt muốn tiếp tục chờ đợi thêm nửa giờ nữa, để xem các phương hướng còn lại của mảnh đất bay lơ lửng kia có thể có người khác hay không.
Cứ như vậy, anh lại đợi thêm nửa giờ đồng hồ.
Sau đó Vương Triệt khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta đã có thể động thủ. Sẽ không có người nào khác nữa đâu.”
Vương Triệt ẵm lên Lục Mao Trùng, đưa đầu nó nhắm chuẩn vào mảnh đất lơ lửng chứa thân ảnh to lớn kia.
Hồn kỹ Phóng Tơ được Lục Mao Trùng phóng ra một cách tinh chuẩn, giống như dây thừng dài bắc cầu để đi.
Vương Triệt hạ lệnh:
“Sau khi chúng ta phóng tới gần nơi đó, mi hãy lợi dụng thế rơi để lập tức thi triển ra Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích, và nhắm chuẩn vào đầu của đối phương!”
“Một kích này sẽ rất mấu chốt! Nếu như mi có thể đánh trúng, vậy chúng ta liền có xác suất năm mươi phần trăm có thể cầm xuống trận chiến đấu này.”
Lục Mao Trùng nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu.
Hiện tại, Lục Mao Trùng đã trải qua hai lần lợi dụng mấy gốc Tế Hồn Thụ, để điên cuồng tập luyện Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích.
Cho nên độ thuần thục và uy lực của chiêu thức này đã được đề thăng rất rõ rệt.
Sau khi Lục Mao Trùng thi triển ra Hồn kỹ Liệt Diễm Trùng Kích, không nói nó có thể đạt đến cấp độ tùy tâm sử dụng, nhưng việc thu phóng một cách tự nhiên thì nó vẫn có thể làm được.
Cơ hội sẽ qua đi trong chớp mắt.
Sợi tơ trắng co lại, Vương Triệt ôm Lục Mao Trùng lao nhanh về mảnh đất bay lơ lửng phía đối diện.
Vương Triệt nhắm ngay thời cơ mà buông ra Lục Mao Trùng, sau đó anh hạ xuống mặt đất.
Cũng chính vào lúc này, Lục Mao Trùng dựa thế bay giữa không trung, toàn thân nó bốc lên liệt diễm, hướng về phía thân ảnh to lớn kia mà đánh tới.
Nhưng đúng lúc này.
“Gào! ! !”
Một tiếng rống âm trầm bỗng nhiên vang lên.
Tựa như có một con quái vật khổng lồ vừa thức tỉnh.
“Tỉnh rồi à?”
Sắc mặt Vương Triệt vẫn không thay đổi, giống như chuyện này vẫn nằm trong dự liệu của anh.
Một đôi mắt đỏ tươi khóa chặt vào Lục Mao Trùng
Vương Triệt nói: “Súc sinh này có thể tỉnh lại nhanh như vậy, xem ra là do bản năng tự nhiên của nó khi gặp phải nguy hiểm đây mà.”
Không nên xem thường bản năng tự nhiên của Hồn thú, nhất là một con Hồn thú tuyệt phẩm.
Coi như nó đã mất đi ý thức và đang chìm vào giấc ngủ, nhưng bản năng chiến đấu của nó cũng có thể giúp cho nó sớm cảm nhận được sự nguy hiểm.
Phi Thiên Cuồng Tích tức giận gào thét liên tục.
Thân thể to lớn của nó lướt ngang một cái, khiến cho chiêu thức Liệt Diễm Trùng Kích của Lục Mao Trùng chỉ có thể đụng vào bả vai của nó.
Lực lượng khổng lồ làm cho thân hình to lớn của Phi Thiên Cuồng Tích liên tục lui về phía sau mấy bước. Nhưng hai cánh màu đỏ thẫm sau lưng nó bỗng nhiên vỗ vỗ một hồi, rồi nó liền bay lên cao và nhanh chóng lấy được trạng thái cân bằng.
Vương Triệt đưa mắt nhìn chằm chằm vào Phi Thiên Cuồng Tích, hô lên: “Tiếp tục dùng Hồn kỹ Phóng Tơ để khắc chế đôi cánh của nó. Lướt về phía bên phải để tránh né và tấn công!”
Lục Mao Trùng không chút do dự mà lập tức lao về bên phải, nhắm chuẩn vào chiếc cánh dài gần hai mét có dáng dấp như cánh dơi của Phi Thiên Cuồng Tích mà phun ra sợi tơ trắng.
Thân thể Lục Mao trùng xoay tròn giống như con quay vậy.
Đúng lúc này, một chiếc móng vuốt cực kỳ sắc bén, mang theo ánh sáng màu đỏ thẫm xẹt qua vị trí ban đầu của Lục Mao trùng.
Là trăm năm Hồn kỹ Bạo Liệt Trảo
Trăm năm Hồn kỹ Bạo Liệt Trảo này có uy lực vô cùng cường đại. Đối với Hồn thú nhỏ yếu mà nói, một khi trúng chiêu là chúng liền bị phá vỡ lực phòng ngự, và sẽ bị trọng thương một cách dễ như trở bàn tay.
Cho nên, một khi Lục Mao trùng trúng phải chiêu này, trên cơ bản nó liền không cảm thấy dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận