Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 180: Vì Anh Đẹp Trai Hơn Tôi!

Vương Triệt trầm tư nói:
“Hồn kỹ Dây Leo đồng dạng với Hồn kỹ Roi Lửa, phải thông qua Hồn kỹ Phóng Tơ để tiến hành thí nghiệm huấn luyện. Nếu Lục Mao Trùng muốn lĩnh ngộ ra chiêu thức này, trước mắt mà nói là chuyện rất khó, nhưng về sau sẽ có thể nếm thử!
“Hiện tại Lục Mao Trùng đã có thể để cho năng lượng sinh mệnh hệ Mộc hơi dung nhập vào bên trong Hồn kỹ Phóng Tơ, sau khi ổn định rồi phun tơ ra là được rồi.”
Dưới tình huống bình thường, đừng nói là Lục Mao Trùng có thể lĩnh ngộ được Hồn kỹ Dây Leo hay Hồn kỹ Roi Lửa, mà ngay cả một chút liên quan cũng đều không có. Cho nên dù nó muốn đụng chạm đến da lông của hai loại Hồn kỹ này cũng là chuyện rất khó khăn.
Nhưng Lục Mao Trùng có thể thông qua Phệ Kim Quyết để hấp thu năng lượng sinh mệnh hệ Hỏa, lại có Sinh Mệnh Trả Lại để đạt được năng lượng sinh mệnh hệ Mộc.
Nên chưa hẳn Lục Mao Trùng không thể làm được.
Hai loại Hồn kỹ này, một cái lấy năng lượng sinh mệnh hệ Hỏa làm chủ, còn một cái lấy năng lượng sinh mệnh hệ Mộc làm chủ.
Cho nên chúng mới được định là Hồn kỹ hạch tâm của hệ Hỏa và hệ Mộc.
Đúng lúc này, Lục Mao Trùng cũng bắt đầu tiến hành dự thi cửa ải thứ ba.
Việc nó phải làm là chỉ cần phun ra sợi tơ.
Bên cạnh Lục Mao Trùng có các vị nhân viên công tác chuyên môn mang theo găng tay, để đưa sợi tơ mà nó phun ra đặt vào bên trong ba kiện đồ vật.
Quá trình dự thi vô cùng đơn giản và thời gian tiến hành cũng rất ngắn.
Khi Lục Mao Trùng liên tục phun ra những sợi tơ dài mười mấy thước, nó cảm giác có chút nhàm chán.
Bởi vì nó hiếu kỳ hơn về việc đối phương sẽ dùng sợi tơ của nó để làm gì? Nó nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.
Một vị nhân viên công tác bắt đầu tính thời gian, sau khi một vị khác đã đặt sợi tơ vào lò nướng.
Ba mươi giây sau, chất nhầy mặt ngoài sợi tơ đều không có phát sinh biến hóa.
Nhân viên công tác liền mang vẻ mặt vui mừng, sau đó anh ta lập tức lấy sợi tơ ra và đặt trong bể nước.
Lúc này, chất nhầy dần dần bị tẩy đi, sợi tơ lại có vẻ trơn bóng hơn, mơ hồ tản ra một luồng ánh sáng.
Nhân viên công tác càng mang vẻ mặt vui mừng. Ba mươi giây sau, anh ta lại lấy sợi tơ ra và đặt vào bên trong tủ lạnh, để đông lạnh trong vòng ba mươi giây.
Mặt ngoài sợi tơ bắt đầu kết sương, cuối cùng trở thành thành một cây băng thương.
Luồng ánh sáng trên sợi tơ bị che lại.
Cho đến khi nhân viên công tác lấy ra cây băng thương này, sau đó tất cả mọi người đều chờ mong với tâm tình thấp thỏm.
Qua mấy lần đập nát băng sương mặt ngoài, từng luồng ánh sáng lần nữa tản ra từ mặt ngoài sợi tơ.
Trông có chút loá mắt!
Nhân viên công tác vô cùng hưng chấn, đem sợi tơ quấn quanh vào tay, thận trọng kéo dãn và dùng khí cụ để cắt.
Nhưng không hề có bất kỳ biến hóa nào!
Vị nhân viên công tác kia hưng phấn kêu to:
"Trợ lý Mỹ! Thành công rồi! Đây chính là sợi tơ mà chúng ta muốn tìm!"
"Quá lợi hại! Vậy mà thật sự thành công! Dù là những hồn sủng hệ Côn Trùng có tu vi hồn lực mấy ngàn năm kia có thể nhẹ nhõm thông qua hai cửa ải trước, nhưng đều không thể biểu hiện hoàn mỹ như vậy tại cửa ải thứ ba! Sợi tơ này phảng phất như không có bất kỳ biến hóa nào và vẫn tràn ngập hoạt tính! Coi như không cần dụng cụ đo đạc, tôi vẫn có thể cảm thụ ra được!"
Đoán chừng là do anh ta đã trải qua quá nhiều lần thất vọng, cho nên lần này anh ta đã hết sức kích động.
Mỹ Tuyết nhỏ giọng nói: "Thật không thể tưởng tượng nổi..."
Cô ấy không thể tưởng tượng nổi không phải là do chất lượng của sợi tơ.
Vì thật ra để sợi tơ có thể đạt tới loại trình độ này, rất nhiều hồn sủng hệ Côn Trùng của những Khế Hồn Sư đẳng cấp cao đều có thể làm được.
Nhưng Khế Hồn Sư đẳng cấp cao sẽ không lựa chọn hợp tác với Công ty bọn họ.
Và càng không tới tham gia loại thi đua cỡ nhỏ này.
Mà Khế Hồn Sư đẳng cấp thấp lại rất khó làm được.
Có một chút Khế Hồn Sư đẳng cấp thấp có thể miễn cưỡng làm được, nhưng trong ba cửa ải luôn có một cửa ải có thành tích không tốt.
Cho nên cũng không hoàn toàn phù hợp.
Bởi vậy Công ty bọn họ luôn một mực chậm chạp không có tìm ra đối tượng thích hợp để hợp tác.
Hiện tại, một con Lục Mao Trùng có tu vi hồn lực không đến bốn trăm năm, vậy mà lại có thể làm được, quả là rất không hợp thói thường!
Ngay sau đó, một vị tuyển thủ bỗng nhiên nhìn về phía Vương Triệt hỏi: "Tôi trông anh khá quen mắt! Anh có phải là người của thành Thiên Tâm không vậy?"
Vương Triệt trả lời: "Đúng thế!"
Vị tuyển thủ kia liền bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Tôi nhớ ra rồi! Quán quân Khải Minh Cúp của thành Thiên Tâm lần này hình như là một vị học sinh lớp mười hai bồi dường một con Lục Mao Trùng! Người đó là anh đúng không?"
Vương Triệt kinh ngạc hỏi: "Anh đã gặp qua tôi sao?"
Vị tuyển thủ kia nói: "Chưa thấy qua, nhưng tôi có một cô em gái là học sinh trung học tại thành Thiên Tâm. Em ấy nói rằng quán quân Khải Minh Cúp của thành Thiên Tâm lần này là một con Lục Mao Trùng."
Vương Triệt cười nói: "Nhưng số học sinh có Lục Mao Trùng cũng không ít! Vậy làm sao anh biết người đó là tôi? Chẳng lẽ là do con Lục Mao Trùng của tôi có thể thông qua ba cửa ải này sao?"
Người tuyển thủ kia nói: "Còn có một nguyên nhân khác, là do cô em gái của tôi đã nói rằng, vị quán quân Khải Minh Cúp của thành Thiên Tâm lần này rất đẹp trai! Mà đẹp trai đến mức không hợp thói thường! So với anh trai của em ấy còn đẹp trai hơn. Trường cao trung của thành Thiên Tâm bên kia thì tôi biết, không có mấy người đẹp trai hơn tôi đâu!"
"Cho nên tôi mới nghĩ ra, khả năng chỉ có thể là anh!"
Vương Triệt: "..."
Khá lắm! Hiện tại những vị học sinh này, da mặt từng người lại dày hơn so với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận