Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 245: Tôi Chính Là Vương Thiên Bá! (8/30)

Vương Triệt nói: “Các vị ngăn cản không nổi đâu, hãy để cho những thủ vệ thành thị kia trở lại đây đi, không nên để bọn họ mất mạng không công.”
Vị nữ nhân viên quả quyết cự tuyệt, nói: “Không được! Bọn họ ít nhất sẽ có thể kéo dài một hồi! Nếu để cho những con Kiến Lính ngàn chân kia đuổi theo, vậy đến lúc đó các học sinh sẽ trốn không thoát, huống hồ anh chỉ là một vị học sinh! Đi nhanh lên đi! Đừng có lại ở chỗ này chậm trễ thời gian nữa.”
Vương Triệt không chút nghĩ ngợi hỏi: “Nếu tôi có thể dẫn ra bọn hắn thì sao?”
Anh vừa nói xong, đám người lập tức ngây ngẩn.
Vị nữ nhân viên giật mình, hỏi: “Anh sao? Một vị học sinh như anh thì làm thế nào để dẫn ra bọn hắn?”
Vương Triệt thấy vậy đành phải nói ra: “Thực không dám giấu giếm, tôi chính là Vương Thiên Bá!”
Chỉ mấy chữ vô cùng đơn giản này của Vương Triệt, nhưng lại khiến cho sắc mặt đám người lập tức biến hóa kịch liệt...
Vương Thiên Bá? ! !
Vị học sinh này chính là Vương Thiên Bá ư?
Về tên tuổi Vương Thiên Bá, không nói đến các lục địa khác, mà tại Châu Tây Nhạc, nói là nổi tiếng cũng tuyệt đối không có gì khoa trương!
Đây chân chính là thiếu niên anh hùng của Châu Tây Nhạc.
Đường đường chính chính được lên kênh tin tức phổ biến!
Sắc mặt đám người rất là đặc sắc, có đủ loại biểu cảm.
Đầu tiên vị nữ nhân viên mang vẻ mặt chấn kinh, tiếp đó chính là vẻ mặt hoài nghi, sau đó là vẻ mặt không tin.
Nhưng tương phản với cô ta, khi thầy giáo Trịnh nghe Vương Triệt nói như thế, sau vẻ mặt khiếp sợ lại là vẻ mặt trầm tư.
Trong mắt ông ấy cũng không có bao nhiêu sự hoài nghi.
Mà Lâm Hi đứng một bên cũng chỉ có ngắn ngủi khiếp sợ, nhưng trong mắt lại thêm mấy phần ánh sáng.
Vị nữ nhân viên đánh giá Vương Triệt từ trên xuống dưới rồi nói: “Là anh thật sao? Anh có chứng cứ gì để chứng minh anh là Vương Thiên Bá không?”
Trên mặt cô ta rõ ràng đang viết lên ba chữ: tôi không tin.
Bởi vì Vương Thiên Bá cũng không phải là người mà ai cũng có thể giả mạo.
Vương Triệt thản nhiên nói: “Chứng cứ không quan trọng, ý của tôi là tôi có thể là Vương Thiên Bá.”
Vương Triệt thật sự không có chứng cứ thực tế để chứng minh anh là Vương Thiên Bá.
Vương Triệt cười nói: “Đoạn tin tức vào thời gian trước, chắc hẳn cô cũng đã biết. Người mà những tên phần tử khủng bố kia bây giờ rất muốn đánh cho thống khoái tuyệt đối chính là Vương Thiên Bá.”
Vị nữ nhân viên nghe xong lập tức hiểu ý của Vương Triệt.
Chính là một cái thân phận có thể hấp dẫn lực chú ý của những tên phần tử khủng bố kia.
Còn có phải thật hay không cũng không quan trọng.
Vị nữ nhân viên lập tức lắc đầu nói: “Tôi đã hiểu ý của anh! Cái thân phận Vương Thiên Bá này chính xác có thể hấp dẫn sự chú ý của những tên phần tử khủng bố kia, nhưng bọn hắn cũng không ngốc! Vì anh chỉ là một vị học sinh không rõ thân phận, nếu anh đứng ra nói mình là Vương Thiên Bá, vậy bọn hắn làm sao có thể tin anh được?”
Vương Triệt nói: “Tôi có biện pháp để cho bọn hắn tin tưởng.”
Vị nữ nhân viên hỏi: “Anh có biện pháp gì? Anh muốn đóng vai Vương Thiên Bá để ra ngoài hấp dẫn bọn hắn à?
Nhưng mới vừa hỏi xong, cô ta tựa như nghĩ tới điều gì nên lắc đầu nói: “Vậy cũng không được! Những tên phần tử khủng bố kia chắc chắn rất dễ dàng xem thấu, nếu anh đi ra thì chỉ có thể gặp nguy hiểm hơn thôi. Tôi cũng không thể để một vị học sinh như anh mạo hiểm được.”
Vương Triệt nói:
“Nhưng bây giờ, hơn mười vị thủ vệ thành thị kia cũng ngăn cản không nổi những con Kiến Lính ngàn chân! Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ đuổi theo tới đây! Trong khoảng thời gian này, những bạn học đã chạy đi trước đó nhiều lắm chỉ có thể chạy tới một bộ phận, nhưng nhất định sẽ có một bộ phận lớn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nếu như vậy, cô hãy trực tiếp liên hệ với trưởng quan trấn thủ biên giới của thành Vinh Đô, hỏi xem bọn họ có đồng ý hay không? Nếu như bọn họ đồng ý thì tôi sẽ đi thử xem, và cô hãy để cho những thủ vệ thành thị kia rút lui. Cô cảm thấy ý kiến này thế nào?”
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, vị nữ nhân viên đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước một lát, cuối cùng vẫn là đi liên lạc.
Hai thầy trò Lâm Hi và thầy giáo Trịnh đều nhìn chằm chằm vào Vương Triệt với ánh mắt rất kỳ dị.
Vương Triệt hỏi: “Hai thầy trò nhìn em như vậy làm gì?”
Thầy giáo Trịnh cười, nói: “Vương Triệt! Thầy thực sự không nhìn ra em còn có khí chất anh hùng như thế! Ý nghĩ đóng vai Vương Thiên Bá để hấp dẫn hỏa lực địch nhân của em rất không tệ! Nhưng em có nghĩ tới nếu xảy ra chuyện như thế, và kẻ bị hấp dẫn cũng không chỉ là phần tử khủng bố, mà còn có cả những con Hồn thú bị bệnh kia nữa, vậy em có thể giải quyết được sao?”
“Hay em đang muốn khoe khoang ngay tại chỗ này?”
“Thiếu niên anh hùng Vương Thiên Bá có thể phá nát âm mưu của đám phần tử khủng bố, nhưng cũng không thể ngạnh kháng một cách mù quáng được!”
Trong giọng nói của Thầy giáo Trịnh mang theo vẻ lo lắng nhiều hơn là vẻ khiếp sợ.
Lâm Hi hỏi: “Có phải anh đã có biện pháp đối phó với những con Kiến Lính ngàn chân kia rồi không? Mặc dù anh đã có biện pháp đối phó với chúng, nhưng đám phần tử khủng bố kia… cũng không phải là những kẻ ăn chay đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận