Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 392: Nguyên Lực Trâm

Hà Huyên tiếp tục nói: "Thứ hai, sau khi nhìn thấy Không Thần Long, cậu sẽ tiếp xúc với lĩnh vực khí thế cường đại của Không Thần Long. Cường giả cấp Thiên Vương nhờ vào tinh thần lực mạnh mẽ, trong tình huống không sử dụng bất kì hồn lực nào, chỉ dùng cơ thể cũng có thể chịu đựng được. Nhưng với thực lực của cậu bây giờ thì... trên cơ bản là không có cách nào chống lại được cỗ khí thế này. Cho dù cậu chỉ bị Không Thần Long trừng mắt một cái, tinh thần của cậu sẽ lập tức tán loạn. Đây là tình huống rất nguy hiểm."
"Đây là thời điểm quan trọng nhất, dù cậu trải qua bao nhiêu khó khăn để gặp được Không Thần Long, nhưng khi cậu vừa đối mặt với nó thì cậu đã chết rồi..."
"Thứ ba, đó là tiến hành liên hệ cùng với Không Thần Long. Nếu dùng tinh thần lực của cậu để liên hệ với Không Thần Long thì trên cơ bản là không thể nào, và cũng không có khả năng nó đáp lại cậu, trừ khi nó chủ động làm thế. Nhưng lý trí của nó đã sớm biến mất, linh trí của nó vẫn đang trong trạng thái cuồn loạng nên hoàn toàn không thể tiến hành liên hệ cùng cậu."
Ba cái chỗ khó này đều cực kỳ trí mạng.
Mỗi một cái đều vô cùng khó khăn, đến nỗi gần như không có khả năng hoàn thành.
Nhất là đối với một vị thiếu niên.
Ít nhất Hà Huyên cho là như vậy.
Thật ra ngoại trừ ba điều này còn có thêm điều thứ 4. Cho dù có thể liên hệ cùng với Không Thần Long đi nữa, nhưng cũng không thể nào khôi phục lại thần trí của nó trong tình trạng này được, dù chỉ tạm thời cũng không thể.
Hà Huyên đem ra một chồng tài liệu đưa cho Vương Triệt và nói:
"Huyễn tượng vệ thú chính là Cổ hồn thú huyễn hóa mà thành, thực lực của bọn chúng có lẽ không mạnh, nhưng sức chiến đấu của bọn chúng lại rất đáng sợ, không giống như hồn sủng tranh tài trong giải đấu. Cổ hồn thú chiến đấu đều là sự liều mạng, một là chết hai là sống. Hồn kỹ của Cổ hồn thú cũng không giống với hồn sủng thời hiện đại..."
"Chúng tôi chỉ có thể đưa cậu đến khu vực gần vùng trung tâm của rừng Phù Không. Sau khi đến chỗ bốn khối đất lơ lửng kia, cậu chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình."
Hà Huyên là người nghiên cứu hồn sủng, nên cô ta biết rõ loại hồn thú như Không Thần Long này kinh khủng đến cỡ nào.
Hồn thú mười vạn năm chỉ là một cái tên gọi mà thôi.
Trên thực tế, với những hồn thú mười vạn năm, mỗi tăng thêm mười vạn năm tu vi hồn lực thì đều chênh lệch nhau rất lớn!
Vương Triệt nói không chút do dự: "Được rồi, vậy thì lên đường thôi."
Hà Huyên hơi sững sờ, cô ta không tin nổi mà nhìn thẳng vào Vương Triệt.
Cả đám người còn lại cũng không tin nổi mà nhìn về phía Vương Triệt.
Khá lắm, nhiều khó khăn như vậy và chỉ còn thiếu điều nói thẳng ra mấy chữ là: Người nào đến là chịu chết.
Nhưng bọn họ không nghĩ rằng sau khi Vương Triệt nghe xong, mà ngay cả một chút do dự anh cũng đều không có, liền muốn xuất phát ngay!
Cậu ta có gì mà tự tin như thế?
Người thanh niên Chu Hình kia cũng cảm thấy nghẹn họng.
Anh ta để cho Hà Huyên nói nhiều thứ như vậy, trên thực tế là muốn vị anh hùng thiếu niên này thấy khó mà rút lui.
Đừng suy nghĩ hão huyền nữa, hãy trở về để từ từ phát triển thêm đi anh bạn.
Cậu là thiên tài nhưng cứ như vậy mà chết đi thì chiến khu Đông Hoa chúng ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.
Vương Triệt nhìn xem vẻ mặt của mọi người mà chỉ cười nói: "Này, không phải Lý trưởng quan đã nói rồi sao, các vị hãy xem ngựa chết như là ngựa sống đi. Anh hùng thì luôn luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích mà."
"Nếu như tôi thật sự có thể thành công thì sao? Vả lại, một cái mạng nhỏ này của tôi đem so sánh với Không Thần Long, hoặc là toàn bộ hồn thú và nhân loại ở châu Tây Nhạc thì đều không đáng kể đâu."
Vị lão giả quân đội kia cười ha ha, nói: "Tiểu anh hùng, khả năng giác ngộ chân lý của cậu rất tốt đấy! Tiểu Lý, hãy dẫn cậu ấy lên đi. Vậy chúng tôi sẽ chờ cậu thắng lợi trở về."
m thanh của lão giả quân đội không phải đang trêu chọc mà là vô cùng nghiêm túc.
Hà Huyên nhìn xem bóng lưng Vương Triệt, sau đó hướng về Huyễn Linh Não bên cạnh hỏi thăm:
"Bé con, theo cảm giác tính toán của mi thì xác suất thành công của cậu ta là bao nhiêu?"
Huyễn Linh Não nói: "Ngô ngô ngô... Đến gần vô hạn bằng không!"
Huyễn Linh Não nháy nháy mắt, giọng nói của nó có vẻ hơi lạnh lùng vô tình.
Hà Huyên tiếp tục hỏi: "Mi có cảm giác ra điều gì đặc biệt không? Tại sao lại đến gần vô hạn bằng không, mà không phải là hoàn toàn bằng không?"
Huyễn Linh Não đáp lại: "Có, trong cơ thể của cậu ta đang ẩn chứa một luồng sức mạnh rất kỳ lạ mà ngay cả tinh thần lực của tôi cũng đều rất khó cảm giác được hoàn toàn. Chính là do lực lượng này cho nên tôi mới tính toán ra kết quả không hoàn toàn bằng không. Có thể đây là lực lượng của Võ Hồn."
Hà Huyên như có điều suy nghĩ.
Đám người cũng trở nên im lặng.
Lý Ngạn Minh mang theo Vương Triệt đi ra lâu đài, hướng về rừng Phù Không phía xa xa.
Sau khi ra ngoài lâu đài, một vị binh lính đi đến bên cạnh Vương Triệt và đưa cho anh một cây trâm rồi nói: "Đây là Đạo Hồn Khí đặc chế, Nguyên Lực Trâm. Nó sẽ phối hợp dựa trên thực lực của người mang để có thể chống cự lại lĩnh vực của cường giả khác một chút. Nếu như cậu có thể nhìn thấy được Không Thần Long, vật này có thể giúp cho cậu và hồn sủng của cậu tăng thêm khả năng chống cự."
Vương Triệt khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận