Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 469: Lên Đường Nhập Học

Tự Nhiên Quán Tưởng Pháp là quyết pháp nhập môn của Ngũ Hành Diễn Thế Lục.
Công pháp này có yêu cầu khá hà khắc với thần thức, vì cần phải ngao du trời đất và có cách nhìn đề sự thay đổi của thế giới tự nhiên nhằm cảm ngộ các dạng năng lượng khác nhau.
Quyết định được công pháp tu luyện chủ yếu sau này cho Lục Mao Trùng làm Vương Triệt nhẹ nhõm thở ra.
Anh nhìn Lục Mao Trùng với ánh mắt hơi phức tạp.
Cuối cùng Lục Mao Trùng vẫn phải đi theo con đường tu tiên này!
Tu luyện được công pháp Tự Nhiên Quán Tưởng Pháp thì đến lúc đó lại để Lục Mao Trùng tiếp tục kế thừa truyền thừa và huyết mạch của Không Thần Long.
Không biết khi đó Lục Mao Trùng sẽ tiến hóa thành Chân Long dạng nào đây?
Tự Nhiên Quán Tưởng Pháp cải tiến cũng khá dễ dàng, chưa đến một ngày là Vương Triệt đã cải tiến xong, sau đó anh liền truyền thụ cho Lục Mao Trùng.
Điều khiến cho Vương Triệt bất ngờ là Lục Mao Trùng tu luyện công pháp này lại không hề khó khăn.
Quán tưởng là thứ mà nó trực tiếp hiểu thành nằm mơ.
Sau đó nó liền tu luyện thành công trong không gian mộng cảnh.
Ngày bên trong không gian mộng cảnh, Lục Mao Trùng đã tưởng tượng ra các loại vũ bão cuồng phong, núi sập đất nứt, biển lửa rừng cây…
Lúc này không gian mộng cảnh của Lục Mao Trùng đã lớn hơn gấp mấy lần sau khi nó nâng cao tinh thần lực.
Ở bên trong cũng có thể huấn luyện một vài hồn kỹ có uy lực tương đối mạnh bao hàm phạm vi rộng.
Độ thành thục của chiêu ‘tự nhiên chi lực’ cũng nhanh chóng nâng cao.
Từ Lực Kiếm ở một bên cũng tương đối khiến cho Vương Triệt cảm thấy yên tâm.
Tuy Từ Lực Kiếm chưa học được Phân Ảnh Kiếm nhưng tinh thần lực của bản thân nó đã rất mạnh, việc tu luyện công pháp này chỉ thiếu một cái thời cơ nữa thôi.
Nhưng điều này thì Vương Triệt sẽ không lo lắng nên anh bảo nó cứ từ từ mà rèn luyện.
Lại kết hợp nguồn tài nguyên tìm được từ trong linh hồn huyễn cảnh, Vương Triệt đã luyện chế một vài thức ăn bổ sung để có thể nâng cao tinh thần lực của cả hai con hồn sủng.
Hai tuần tiếp theo đều trải qua quá trình tu luyện như vậy…
Vào đầu tháng chín chính là thời gian mà rất nhiều trường đại học của chiến khu khai giảng.
Tại nhà Vương Triệt, bố mẹ anh đã sắp xếp các loại hành lý gồm các loại đồ dùng và quần áo cho anh.
Vương Triệt dự định chie cần mang một hành lý thật nhẹ nhàng mà đi học.
Vương Triệt nói với mẹ anh khi bà đang thu dọn hành lý: “Châu Bắc Giang nằm ở hướng Bắc của chiến khu trung ương. Thời tiết ở đó thực sự rất tốt, bốn mùa hài hòa. Quần áo mùa đông của chúng ta không phù hợp để mặc ở đó, cho nên con cũng không cần mang theo nhiều quần áo đâu ạ!”
Mẹ Vương Triệt nghe vậy mới phản ứng lại, hình như tại châu Bắc Giang đúng là như vậy.
Không giống như châu Tây Nhạc, mùa đông thì rất lạnh mà mùa hạ thì rất nóng, mùa xuân thì ấm áp và mùa thu thì mát mẻ, cho nên quần áo mỗi mùa mỗi khác.
Cha Vương Triệt nói với giọng điệu giáo huấn mà các ông bố đều dùng:
“Được được được! Tóm là đến đó mà có thời gian thì con nhớ gọi điện về nhà nhiều đó! Nhà chúng ta cũng không có họ hàng gì nên khi con đến châu Bắc Giang sẽ thấy lạ nước lạ cái! Đừng nghĩ rằng mình rất lợi hại khi giành được quán quân đấy!”
“Đến trường đại học thì con phải khiêm tốn hiếu học, sống tốt với thầy cô bạn bè, đừng hiếu thắng tranh giành! Hai đứa nhóc này mà không có việc gì thì hãy chụp vài bức ảnh gửi về cho bố mẹ xem nghe chưa.”
“Hồn sủng lớn rất nhanh nên con đừng để chưa đến một học kỳ mà về nhà đã làm bố mẹ đều không nhận ra bọn chúng.”
Vương Triệt yên lặng lắng nghe rồi gật đầu.
“Ti ngô ti ngô!”
Lục Mao Trùng kêu lên hai tiếng.
Mẹ Vương vui mừng nói: “Thấy không, nhóc con này cũng không nỡ xa chúng ta. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã qua hơn nửa năm rồi! Lúc nó ra đời thì mới có tí tẹo thế này thôi à!”
Mẹ Vương Triệt so sánh ra một độ dài rồi sau đó xoa đầu Lục Mao Trùng.
Lục Mao Trùng rất thân thiết với mẹ Vương Triệt, nó cảm thấy không nỡ khi phải xa nhà lâu ngày trong khoảng thời gian sắp tới.
Lục Mao Trùng: “(


v


)”
Lúc vừa mới ra đời Vương Triệt đã xua đuổi nó.
Và Mẹ Vương là người đầu tiên cho nó ăn.
Từ Lực Kiếm bay lượn trên không trung, thời gian nó vào gia đình này muộn hơn Lục Mao Trùng mấy tháng nhưng nó cũng đã quen thuộc rồi.
Bình thường Vương Triệt huấn luyện mấy ngày đều sẽ về nhà, vì căn cứ huấn luyện tư nhân cách nhà cũng không xa.
Ngồi trên tàu đệm từ trường đi đi về về cũng chỉ một tiếng.
Cô Cô Điểu trong nhà thường bị Từ Lực Kiếm truy đuổi kêu loạn khắp nơi.
Sau khi thu dọn hành lý và tạm biệt cha mẹ, Vương Triệt liền lên đường nhập học.
Đầu tiên anh đến thành Vinh Đô rồi sau đó ngồi tàu đệm từ trường chạy xuyên lục địa để đi đến châu Bắc Giang.
Thế giới này không có máy bay cũng không phải do trình độ khoa học kỹ thuật không đủ, mà là do trị số nguy hiểm quá cao.
Thế giới có võ hồn và hồn sủng sẽ giống như ma quỷ, muốn tấn công trên không trung là chuyện quá dễ dàng.
Dưới mặt đất còn có quân đồn trú đóng, nhưng trên bầu trời rộng lớn bao la vô tận này mà muốn phòng ngự là rất khó.
Một khi máy bay bị tấn công thì ngay cả cứu viện cũng cực kỳ khó, chỉ cần hơi không cẩn thận là xong đời.
Tuy không có máy bay nhưng đã có hồn sủng hệ Thiên Không loại lớn làm phương tiện giao thông.
Còn có Khế Hồn Sư cường đại sử dụng võ hồn để biến hóa bản thân thành hồn sủng hệ máy móc phi hành nhằm làm phương tiện giao thông.
Tốc độ cũng rất nhanh và hơn nữa bản thân cũng là Khế Hồn Sư nên sẽ có thực lực bảo hộ, lúc cảm nhận được nguy hiểm thì bọn họ có thể hạ cánh mọi lúc mọi nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận