Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 471: Chuyên Ngành Nông Nghiệp

Bây giờ khi Vương Triệt nhớ lại, lúc vị hiệu trưởng đó biết anh lựa chọn chuyên ngành nông nghiệp thì ông ấy liền im lặng sửng sốt.
Đại khái là ông ấy liền cảm thấy mình đã nhặt được bảo.
Điền Tiểu Vũ cười hì hì nói: “Tạm được mà có thể khiến giáo sư Vân đích thân dặn dò như vậy sao? Cậu khiêm tốn quá rồi!”
Lúc này bỗng có mấy bạn học đến, tổng cộng khoảng hai mươi người.
Điền Tiểu Vũ cười nói:
“Các em hãy leo lên lưng của Phong Vũ Ưng, trường đại học Lâm Hải chúng tôi nằm ở khu ngoại ô của Thủ Đô Lâm, mất khoảng mười phút đi đường.”
“Các em là tốp tân sinh viên thứ ba mà chị đón trong ngày hôm nay. Chuyên ngành của chúng tôi không giống với các chuyên ngành khác, nên sau khi nhập học sẽ có một khảo nghiệm nhỏ và có cả giải thưởng nữa đấy!”
Hai mươi tân sinh viên ngồi trên lưng Phong Ngữ Ưng, giống như những em bé tò mò mà nhìn xem phong cảnh xung quanh.
Bọn họ ngồi trên lưng Phong Ngữ Ưng rất vững chắc.
Và khi ngồi trên lông vũ của Phong Ngữ Ưng cũng rất dễ chịu.
Đặc biệt là sau khi ngồi lên, lông vũ của Phong Ngữ Ưng sẽ có một lực hút rất mạnh.
Cho dù không cần dây buộc cố định thì cũng có thể hút người ngồi thật vững chắc trên lưng.
Vương Triệt cảm thấy ngồi như vậy rất thoải mái dễ chịu, còn dễ chịu hơn cả ngồi trên tàu đệm từ trường.
Hơn nữa trong lúc bay, Phong Ngữ Ưng sẽ thi triển một lớp bảo vệ hồn lực nhàn nhạt để bảo vệ các hành khách trên lưng.
Lớp bảo vệ hồn lực sẽ ngăn cản khí lưu và khí lạnh của không trung trên cao, cho dù trời mưa cũng sẽ bị ngăn ở bên ngoài.
Điền Tiểu Vũ ngồi ở phía trước nhất, kiên nhẫn giải thích với các tân sinh viên:
“Chúng tôi là chuyên ngành nông nghiệp, sau này thức ăn hồn sủng của các em đều do bản thân các em tự nuôi trồng và chế biến.”
“Ừm! Nói như vậy có lẽ các em vẫn không hiểu rõ! Thế này đi…”
Điền Tiểu Vũ lấy ra một túi thức ăn nho nhỏ từ trong túi.
Đó là một loại hạt đậu giống như kẹo ngọt.
“Đây là thức ăn hồn sủng mới nhất mà chuyên ngành nông nghiệp chúng tôi nghiên cứu phát triển, phù hợp với đại đa số hồn sủng có hình thái sinh mệnh thông thường.”
Điền Tiểu Vũ lấy ra một viên đút vào miệng của Phong Ngữ Ưng.
“Gréc! ! !”
Phong Ngữ Ưng phát ra tiếng kêu sung sướng.
Mọi người vừa nhìn thấy vậy liền biết xem ra mùi vị rất không tồi!
Điền Tiểu Vũ có phần tự hào nói: “Đưa hồn sủng của các em ở trong bảo rương hồn sủng ra ngoài nếm thử đi. Loại thức ăn này tên là ‘Tiểu Hồn Đậu’, có chứa một chút hồn lực, và đồng thời có nhiều loại hương thơm của các loại hoa cỏ, hương vị cũng rất ngon! Ngành nông nghiệp chúng tôi chú trọng thực tiễn, nên sau này các em không chỉ phải tự mình trồng ra các loại thực vật, mà còn phải tự mình đi điều chế một vài loại thức ăn để bồi dưỡng hồn sủng của các em.”
Các tân sinh viên đều gật đầu, sau đó đưa hồn sủng của mình từ trong bảo rường hồn sủng ra ngoài, để cho bọn chúng nếm thử loại tiểu hồn đậu này.
Thời gian võ hồn thức tỉnh đã qua đi hơn một tháng, đại đa số sinh viên đều không tu luyện võ hồn nên tự nhiên đẳng cấp hồn lực sẽ không đạt đến cấp mười, và cũng không có ngưng tụ hồn hoàn.
Chỉ có Vương Triệt và một cậu ban mập mạp cùng một bạn gái để tóc dài đen nhánh là đã ngưng tự ra hồn hoàn.
Mọi người thả hồn sủng của mình ra.
Cơ bản đều là hồn sủng loại nhỏ và vừa.
Do vậy cũng không ai cảm thấy chật chội trên lưng Phong Ngữ Ưng.
“Oa! Đây là Lục Mao Trùng!”
“Kia là Thủy Tiên Tử!”
“Đó là Thủy Chiểu Thanh Đình!”
“Đây là Linh Lung Kiêu!”
“Kia là Hải Xác Tinh Tinh!”
“Đó là Địa Động Nham Chồn!”
Các tân sinh viên lần lượt nhìn xem hồn sủng của mỗi người.
Bởi vì sau này mọi người đều là bạn học của nhau nên đều rất có hứng thú với hồn sủng của người khác.
Đại học chính là như vậy, có môi trường mới, bạn học mới và hồn sủng mới.
Tất cả đều mới mẻ như vậy.
Vương Triệt thầm nghĩ: Có lẽ sẽ không có bạn học nào ở thành Thiên Tâm lựa chọn đến học tại trường đại học Lâm Hải Bắc Giang này đâu nhỉ?
Cho dù là có thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không lựa chọn chuyên ngành nông nghiệp này.

Điền Tiểu Vũ nhìn xem mà gật đầu nói: “Đa số đều là hồn sủng hệ Thảo Mộc và hệ Thủy Linh.”
Học sinh lựa chọn ngành nông nghiệp thì hồn sủng hệ Thảo Mộc và hệ Thủy Linh, hoặc là hồn sủng hệ Thổ Nhưỡng sẽ có hỗ trợ lớn.
Xem ra các tân sinh viên đều đã có chuẩn bị với việc lựa chọn chuyên ngành của mình.
“Nào, cho hồn sủng của các em nếm thử Tiểu Hồn Đậu đi. Hai bài kiểm tra chốc nữa cũng có chút liên quan đến Tiểu Hồn Đậu đấy!”
Điền Tiểu Vũ cho mỗi học sinh một viên Tiểu Hồn Đậu và nhân tiện quan sát hồn sủng của bọn họ.
Cô cảm thấy bọn chúng đều được đào tạo rất tốt.
Nói thế nào thì đại học Lâm Hải Bắc Giang cũng là trường đại học hàng dầu, mặc dù tương đối ít ngành nhưng ngành nông nghiệp lại được coi là rất nổi tiếng.
Điền Tiểu Vũ đi đến trước mặt Vương Triệt, cô quan sát Lục Mao Trung bên cạnh anh một lượt.
Lúc này Lục Mao Trùng vừa mới được thả ra và nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới.
Nó tỏ ra rất thân thiện.
Khi Lục Mao Trùng nhìn thấy Điền Tiểu Vũ đi đến, nó còn chào hỏi một tiếng để thể hiện sự thân thiện.
Chủ yếu là được bay trên bầu trời nên tâm trạng của Lục Mao Trùng đang rất tốt.
Điền Tiểu Vũ cảm thấy con Lục Mao Trùng này có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài thì nó được đào tạo rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận