Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 480: Bằng Lái Phi Hành

Một tân sinh viên hình như có chút kinh nghiệm nói ra:
"Để lấy được bằng lái phi hành mà không phải là hồn sủng hệ Thiên Không thì sẽ rất khó khăn. Và tại hiai đoạn hiện giờ thì hồn sủng của chúng ta vẫn không đủ mạnh. Tôi nghe nói việc thi bằng lái phi hành có mấy phần thi, một trong số đó là phi hành lên thẳng và giữ ổn định trong một phút dưới điều kiện gió lớn cấp 4 mà còn không được lệch vượt quá 10cm. Sau đó phải ổn định hạ cánh xuống mới được."
"Còn có còn mấy phần thi khác, một cái so với một cái còn khó hơn. Chyện này cũng không phải giống như thi bằng lái xe ô tô bình thường đâu."
Điền Tiểu Vũ cười nói: "Nếu năm nhất mà đã muốn thi bằng lái phi hành thì thật sự khá khó khăn! Sau khi trải qua một năm bồi dưỡng, hồn sủng của các em sẽ đều có hơn một ngàn năm tu vi hồn lực, đến lúc đó bắt đầu thi bằng lái phi hành thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều."
Vương Triệt cảm thấy chờ thêm một khoảng thời gian nữa là Từ Lực Kiếm đã có thể thi bằng lái phi hành rồi.
Sau này vấn đề phi hành di chuyển trong thành phố với anh sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, Điền Tiểu Vũ mang theo các tân sinh viên đến trước cổng trường đại học Lâm Hải Bắc Giang.
Cổng chính nằm ngay dưới núi, phía trên là một hàng bậc thang rất dài.
Lúc này đang có cực nhiều tân sinh viên tràn ngập sự hưng phấn mà đi lên trên bậc thang.
Đông thời bọn họ còn ngửi ngửi các loại thảm thực vật được trồng giữa rừng núi đang tản ra mùi hương thơm ngát.
Nhìn qua khu rừng xung quanh thậm chí còn có một số hồn sủng hoang dã cỡ nhỏ đang kiếm ăn.
Đám người cảm giác như mình dang đi vào tiên cảnh vậy.
Vương Triệt cảm thán nói: "Không khí nơi này quả thật rất tốt. Nơi đây rất có không khí làm ruộng.”
Không khi này làm cho Vương Triệt hơi chút nhớ về năm đó khi anh mới gia nhập tông môn. Sau khi được phân chia động phủ thì anh vừa làm ruộng vừa tu luyện.
Ngay sau đó, Điền Tiểu Vũ mang theo nhóm tân sinh này tiến vào bên trong khu vực chính của trường đại học Lâm hải Bắc Giang.
Kiến trúc bên trong trường đại học so với trong thành phố cũng không khác nhau mấy.
Đăng ký thông tin, giao nộp học phí, mua đồ dùng hàng ngày, sau đó Điền Tiểu Vũ liền mang theo mọi người đi dạo để giới thiệu các khu nhà trong trường đại học.
Nơi học tập bình thường, sân huấn luyện hồn sủng, các tòa cao ốc nghiên cứu, thư viện, nhà ăn, sân đối chiến hồn sủng, vân vân…
Bởi vì vây quanh núi mà xây lên nên vị trí nơi đây rất dễ nhớ vì cũng không quá phức tạp.
Dựa theo từng chuyên ngành khác nhau để phân chia ra các khu vực dạy học, và cũng cách nhau không xa lắm.
Đường đi trên núi đều được lát đá xanh rất sạch sẽ, và còn có cả xe cáp treo vờn quanh sơn lâm, từ dưới núi đi lên đỉnh núi.
Chỗ sườn núi còn có suối nước nóng, cùng với các loại công trình giải trí khác.
Điền Tiểu Vũ cười nói:
"Nếu ở trong trường đại học mà cảm thấy chán, các em có thể đi ra bên ngoài để quan sát các loại ruộng đồng dưới chân núi. Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu về nơi ở của các em trong trường đại học."
"Học sinh ngành nông nghiệp như chúng ta sau khi nhập học đều sẽ được phân cho một mảnh ruộng, để cho các em học tập gieo trồng các loại hạt giống trên ruộng và hoàn thành các bài kiểm tra hàng ngày cùng với các nhiệm vụ để nhận được điểm tích lũy. Ruộng rất nhỏ nhưng thường ngày trồng một chút thực vật thì vẫn đủ. Sau này các em có thể xin phép mở rộng thêm diện tích ruộng đồng."
"Tốc độ sinh trưởng của hồn thực nhanh hơn nhiều so với các loại cây trồng bình thường khác, cộng thêm là do Khế Hồn Sư chúng ta gieo trồng và chăm sóc, nên chỉ trong một học kỳ là chúng ta đã hoàn thành rất nhiều bài kiểm tra."
"Điểm tích lũy từ nhiệm vụ có thể tạo điều kiện cho các em đổi lấy thêm các loại hạt giống, hoặc là các loại tài nguyên khác. Những nhiệm vụ để nhận điểm tích lũy thì không chỉ tới từ trường đại học Lâm Hải Bắc Giang chúng ta, mà còn có một ít vấn đề cần giải quyết của những khu vực khác trong châu Bắc Giang. Thậm chí có đôi khi còn có nhiệm vụ nằm ở các châu lục khác!"
"Còn nơi ở của các em thì mỗi người một phòng riêng biệt."
"Đại học Lâm Hải Bắc Giang chúng ta nếu như so với các trường đại học hàng đầu khác thì hơi kém một chút, nhưng có điều nơi chốn sinh hoạt thì lại rất tốt."
Điền Tiểu Vũ dãn theo những tân sinh viên nhận lấy các loại tư liệu cùng với đồ dùng hàng ngày, dụng cụ của hồn sủng, sau đó cả đám đi tới một khu vực cực kỳ yên tĩnh.
Đập vào trong mắt mọi người là từng tòa nhà gỗ nhỏ tinh xảo tinh tế, đan xen vào nhau.
Tại bên cạnh mỗi một tòa nhà gỗ đều có một mảnh ruộng 12 x 12 m, hình vuông cỡ nhỏ.
Vị trí nơi này nằm ở sườn núi và địa thế rất bằng phẳng.
Điền Tiểu Vũ chậm rãi nói:
"Những mảnh ruộng đồng này được ban phát cho các em sử dụng miễn phí trong ba tháng đầu. Trong ba tháng này các em sẽ được học tập một ít kiến thức lý luận cơ bản, sau ba tháng liền có thể bắt đầu trồng một vài loại cây trồng đơn giản dưới sự trợ giúp của giáo viên. Đến khi cây trồng trưởng thành thì các em có thể thu hoạch, sau đó đến đại sảnh tài nguyên của trường để đổi lấy tiền, nhằm dùng để trả tiền thuê ruộng cho các tháng sau."
"Các em cũng có thể đi đến đại sảnh dược thiện để mời chế dược sư và luyện thực sư luyện chế thành đồ ăn cho hồn sủng của các em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận