Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 511: Níu Lấy Thiên Tài

Thầy hiệu trưởng Hiệu Trưởng Cố mang tâm tình vui sướng, cười nói:
"Nhìn xem, nhìn xem! Lão Vân, tôi đã bảo rồi, người ta đến trường đại học Lâm Hải chúng ta mà còn lựa chọn chuyên ngành nông nghiệp, vậy sẽ không có nguyên nhân nào khác đâu! Bởi vì người ta am hiểu ngành này và cũng cảm thấy rất hứng thú nên mới tới đây!"
"Thế mà ông còn không chịu tin, rồi còn nói cái gì mà người ta chỉ tới chơi, chỉ là muốn tùy tiện tìm ngành điểm thấp một chút..."
"Ông xem đi, trước đó Điền Tiểu Vũ cũng đã nói với ông rồi đó nhưng ông vẫn còn hơi nghi ngờ. Vậy hiện tại ông còn hoài nghi nữa không?"
Giáo sư Vân gật đầu thừa nhận sai lầm của mình, sau đó ông ta còn muốn giải thích một chút: "Đúng là tôi đã sai, nhưng một vị thiên tài như thế sao lại đi lựa chọn chuyên ngành nông nghiệp được? Có vẻ không hợp lẽ thường!”
Thầy hiệu trưởng Hiệu Trưởng Cố: "Lão già chết bầm này, nếu ông còn cực kỳ hoài nghi như thế thì tại sao không để Tiểu Loan ra sân đi!"
Hai người cười to ầm ĩ vài câu.
Thẩm Minh Loan hơi chút bất đắc dĩ mà che trán, Giáo sư Vân và Hiệu trưởng Cố năm xưa chính là bạn cùng khóa.
Về sau hai người bọn họ đều ở lại ngôi trường này. Một người trở thành hiệu trưởng để mở rộng quy mô trường đại học, để càng nhiều người biết đến ngành nông nghiệp hơn. Một người thì lựa chọn làm ngôi sao sáng của ngành nông nghiệp, để bồi dưỡng ra một nhóm lại một nhóm Nông Hồn Sư ưu tú.
Thẩm Minh Loan bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Giáo sư Vân, hình như em đã nghĩ ra được biện pháp giải quyết vấn đề của Bách Hương Hồn Đậu."
Nghe nói thế thì Giáo sư Vân không còn cãi lộn với Hiệu Trưởng Cố nữa, mà đầu tiên là ông giật mình, sau đó mừng rỡ nói: "Em nói tôi nghe thử một chút xem sao!"
Thẩm Minh Loan căn cứ vào phương pháp của Vương Triệt và kết hợp mạch suy nghĩ của mình để giải thích đơn giản cho Giáo sư Vân.
Sau khi nghe xong Giáo sư Vân liền tán thưởng:
"Không tồi không tồi! Tư duy cực kỳ tốt, chủ yếu là mạch suy nghĩ đã đúng rồi! Em có thể tự mình nghĩ ra phương pháp này thì chúng tỏ trình độ của em đã tăng lên. Về sau nếu không có chuyện gì làm thì em có thể thay thế mấy giáo viên để giảng bài cho những tân sinh viên kia."
Thẩm Minh Loan nghe lời này liền nói:
"Dạ... Phương pháp này không phải do em nghĩ ra mà là có người đã nhắc nhở em."
"?"
Giáo sư Vân nhìn Hiệu Trưởng Cố một chút.
Hiệu Trưởng Cố khoát khoát tay nói: "Không phải tôi, không phải tôi!"
Giáo sư Vân suy nghĩ rồi hỏi:
"Vậy người đó là ai? Lão Trần? Lão Viên? Hay là Lão Tưởng? Mấy lão già này bình thường đều nhốt mình trong học viện, chẳng lẽ lại sẽ vụng trộm đến trường của chúng ta sao? Hay là em đã đến tìm bọn họ để hỏi thăm?"
Thẩm Minh Loan cảm thấy rất xấu hổ.
Mấy vị lão tiền bối này đều là giáo sư chuyên ngành nông nghiệp đến từ những trường đại học khác ở châu Bắc Giang.
Và còn có một vị là ở châu lục khác.
Châu Bắc Giang là châu lục có ngành nông nghiệp phát triển nhất, cho nên trình độ về nông nghiệp của mấy vị giáo sư nơi đây đều cao hơn một chút so với những vị giáo sư ở các châu lục khác.
Thẩm Minh Loan nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Cái này... Đều không phải!"
Giáo sư Vân cảm thấy kinh ngạc hỏi: "Trường đại học của chúng ta còn lão tiền bối nào đang ẩn danh sao?"
Thẩm Minh Loan đành phải cẩn thận từng li từng tí nói ra:
"Dạ không có lão tiền bối nào cả, mà là bạn học Vương Triệt kia! Lúc cậu ấy nói ra 16 loại nguyên vật liệu của Bách Hương Hồn Đậu thì sau đó đã tiện thể nói một chút về vấn đề của Bách Hương Hồn Đậu. Cho nên đã cung cấp cho em một mạch suy nghĩ... Em liền dựa vào suy nghĩ của cậu ấy để suy ra kết luận này."
Giáo sư Vân: "..."
Hiệu Trưởng Cố hơi có chút kinh ngạc nói: "Trình độ của cậu ấy cao đến thế sao?"
Thẩm Minh Loan gật đầu nói: "Dạ vâng, đúng là cao như thế!"
Giáo sư Vân thở sâu nói: "Vậy tôi càng cảm thấy hăng hái hơn rồi! Tiểu Loan, đợi lát nữa em hãy đi cùng tôi lên đài để tôi đích thân chiếu cố vị thiên tài này!"
Giáo sư Vân nói xong liền vội vàng rời đi để chuẩn bị.
Thẩm Minh Loan hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm: "Hiệu trưởng Cố, có phải Giáo sư Vân đã biết gì đó liên quan tới việc nghiên cứu Bách Hương Hồn Đậu của em rồi không? "
Hiệu Trưởng Cố cười nói: "Hiện tại em đã có ý tưởng nên có nói cho em biết thì cũng không sao. Em là học trò cưng của Lão Vân và đã nghiên cứu ra Bách Hương Hồn Đậu, vậy đương nhiên ông ta phải cường điệu chú ý em một chút! Vấn đề của Bách Hương Hồn Đậu do chính em nhìn ra là việc này cực kỳ tốt. Nhưng Lão Vân còn muốn nhìn xem một chút em sẽ giải quyết như thế nào! Nếu như em có thể tự mình nghĩ ra mạch suy nghĩ mới sẽ là chuyện tốt nhất."
"Nhưng nếu lỡ như nghĩ không ra thì ông ta hiển nhiên cũng sẽ giúp em giải quyết!"
"Đáng tiếc khi Lão Vân muốn chờ xem em, nhưng thật không nghĩ tới là cậu tân sinh viên kia đã giúp em tìm ra rồi..."
Thẩm Minh Loan đã hiểu rõ mà không khỏi bất đắc dĩ nói: "Xem ra em đã để cho Giáo sư Vân thất vọng rồi phải không?"
Hiệu Trưởng Cố an ủi: "Cũng không hẳn! Lão Vân và tôi dự đoán lấy tư chất của em thì qua mấy tháng nữa mà không có ai chỉ dẫn thì cũng sẽ tìm ra thôi."
Thẩm Minh Loan muốn nói nhưng lại thôi.
Được rồi, lấy tư chất của mình mà cần tới mấy tháng mới có thể tìm ra mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận