Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 612: Cánh Tay Kỳ Lân

Cánh tay Trịnh Thiếu Dương thiêu đốt lên từng tia lửa, tràn ngập năng lượng mang tính bạo tạc và phảng phất như đang tích góp năng lượng.
Từng đường vân đặc thù hiện lên trên cánh tay của anh ta.
Vương Triệt nhịn không được, nói: "Ồ, đó là Cánh Tay Kỳ Lân sao?"
Có phải cánh tay Kỳ Lân hay không thì khó mà nói, nhưng đó hẳn là một loại Võ hồn khí quan đặc hóa có liên quan đến thân thể.
Căn cứ theo kiến thức của Vương Triệt, đúng là có loại loại Võ hồn khí quan đặc hóa dạng cánh tay, và thật sự còn gọi là cánh tay Kỳ Lân.
Sức mạnh của loại Võ Hồn này rất khó để điều khiển, nhất là loại Võ hồn khí quan đặc hóa dạng cánh tay này lại tựa như đang ẩn giấu sức mạnh vô cùng cường đại.
Nó đang súc tích năng lượng và định cho con Vân Đình Lôi Long kia một kích trí mạng.
Không bao lâu sau, tình hình chiến đấu lại tiếp tục.
Trong miệng Vân Đình Lôi Long phun ra sấm sét màu đen bạc, không gian rung động rồi nứt ra, và không gian phảng phất như đã bị ngưng lại.
Ngay sau đó, Vân Đình Lôi Long vung long trải lên để xé rách hư không, hào quang màu tím đen đánh vào trên thân Thạch Tượng Ma Vương làm nó bay rớt ra ngoài.
Trịnh Thiếu Dương quát to một tiếng Vũ Nhi, cặp cánh chim giống như thuấn di mà lập tức xuất hiện sau lưng của anh ta.
"Ăn một chiêu của ta đi!"
Đại khái sức mạnh đã được ngưng tụ tới trình độ nhất định.
Trịnh Thiếu Dương hét lớn một tiếng rồi bay ra ngoài, dùng một quyền vung vào đầu của Vân Đình Lôi Long.
Cánh tay cậu ta càng phát ra ánh sáng chói mắt.
"Ma Diễm Quyền!"
Một quyền nhanh như lôi điện đánh vào đầu Vân Đình Lôi Long.
Vương Triệt: "..."
Tràng diện khó mà diễn tả bằng lời.
Nhưng mà rất nhanh, một quyền này đã đánh cho Vân Đình Lôi Long nổi giận mà gầm lên một tiếng.
Sau đó Trịnh Thiếu Dương liền bị một tia sét màu đen bạc sắc bổ trúng và trực tiếp bị đánh bay đập vào vách đá phía xa.
Vương Triệt cảm thấy đáng tiếc nói: "Thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng vẫn đánh không lại con Vân Đình Lôi Long này."
Nói cho đúng là khả năng của Trịnh Thiếu Dương vẫn còn kém không ít.
Chủ yếu là lúc này Vân Đình Lôi Long đang ở trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ, cho nên nó sẽ không sợ bất cứ sự đau đớn gì. Coi như có bị thương thì nó cũng không quan tâm.
Trịnh Thiếu Dương không nói hai lời mà từ dưới vách đá bò lên rồi quay đầu bay mất với thân thể đen thui.
Còn đi chưa được mấy bước thì anh ta đã nhìn thấy Vương Triệt.
Trịnh Thiếu Dương nhìn Vương Triệt, khẽ nhíu mày hỏi: "Cậu là sinh viên trường nào? Cậu cũng muốn khiêu chiến với con Vân Đình Lôi Long này sao?"
Anh ta vừa rồi đã thử nên cảm thấy mình tuyệt đối không thể thắng được.
Và Trịnh Thiếu Dương không biết vì sao con Vân Đình Lôi Long này lại tức giận đến như vậy, mỗi lần nó xuất thủ công kích thì đều giống như là đang phát cuồng.
Vương Triệt nhìn vào chỗ sâu của Long cốc và nói: "Đại học Lâm Hải, tôi cũng tới để thử xem."
Anh đã trông thấy mười mấy viên lôi chủng.
Trịnh Thiếu Dương khẽ nhíu mày, anh ta nhìn Lục Mao Trùng bên cạnh Vương Triệt một chút rồi khuyên nhủ:
"Đại học Lâm Hải à? Tôi khuyên cậu vẫn nên mau chóng rời đi thôi."
"Bây giờ con Vân Đình Lôi Long này đang rất cuồng bạo nên phi thường khó đối phó, thực lực nó đã mạnh đến mức biến thái."
Vương Triệt nói: "Tôi vẫn muốn thử."
Thấy vậy Trịnh Thiếu Dương chỉ biết lắc đầu và cũng không nói thêm gì mà dẫn đi Thạch Tượng Ma Vương.
Anh ta muốn bảo lưu lại thực lực nhất định vì không muốn lãng phí quá nhiều ở nơi đây.
Nếu Vân Đình Lôi Long không phát cuồng, vậy anh ta sẽ còn có mấy phần lòng tin để có thể xử lý nó.
Nhưng tình huống bây giờ thì vẫn nên quên đi.
Trịnh Thiếu Dương dự định đi xem chút ít phong cảnh sấm sét tại bốn tầng.
Ngao! ! !
Nhưng anh ta vừa đi không được mấy bước thì đã nghe thấy Vân Đình Lôi Long phía sau đã rống lên càng thêm cuồng bạo, càng thêm phẫn nộ.
Anh ta suy doán Vương Triệt sợ là sẽ thê thảm rồi.
Một con Lục Mao Trùng dù có lợi hại và đặc biệt hơn nữa nhưng khi đối mặt với một con Vân Đình Lôi Long, thì sợ là ngay cả phun tơ cũng phun không ra.
Bởi vì sau khi nghe tiếng rống này là Trịnh Thiếu Dương đã biết con Vân Đình Lôi Long kia đã phát điên hơn rồi.
Nhưng lúc anh ta xoay người lại thì liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy nơi xa, trên một bàn tay của vị thanh niên kia đang hiện ra Võ Hồn là một tòa cung điện thần bí.
Sau đó có một đạo long ảnh thần bí bay ra tòa cung điện thần bí kia và trực tiếp chui vào trong thân thể Lục Mao Trùng.
Sau một giây con Lục Mao Trùng đó đã thay hình đổi dạng.
Quanh thân nó xuất hiện một tầng ảo ảnh nhàn nhạt hình rồng.
Trên người nó nhiều thêm những đường vân dạng vảy rồng rất kì lạ, khí tức của nó càng phát sinh sự thay đổi long trời lở đất!
Mà điều để cho Trịnh Thiếu Dương hơi choáng váng chính là, bây giờ anh ta đã cảm nhận được một khí tức Chân Long từ trên thân con Lục Mao Trùng kia!
Trịnh Thiếu Dương nhịn không được mà thốt lên: "Không có khả năng!"
Hình thái của Lục Mao Trùng không có thay đổi quá lớn, nhưng lại có ảo ảnh hình rồng bên ngoài và khí tức Chân Long rất đặc thù.
Cái quái gì thế này?
"Hồn kỹ à? Tiến hóa chăng?"
Trịnh Thiếu Dương thấy vậy mà hơi thất thần.
Khí tức tán ra từ trên thân Lục Mao Trùng thậm chí đã để cho Thạch Tượng Ma Vương bên cạnh anh ta phải liên tục lui ra phía sau mà không dám nhìn thẳng.
Nhưng điều này cũng chưa tính là gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận