Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 614: Thu Hoạch Chiến Lợi Phẩm

Còn thanh niên Trịnh Thiếu Dương đang đứng ngẩn ngơ ở xa xa, anh ta tựa như đang cảm thấy trời đất xung quanh đang quay cuồng!
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
Mình muốn làm cái gì?
Vãi thật! Mình vậy mà đã thấy được một con Lục Mao Trùng chi phun tơ một phát mà đã đánh bại một con hồn thú vương giả hệ Long đang cuồng bạo.
Một con Phi Long mà cứ như thế đã bị đánh bại rồi sao?
Không! Tuyệt không có khả năng này!
Đây là giả! Không phải là sự thật!
Trịnh Thiếu Dương đang điên cuồng kêu gào trong lòng, anh ta như muốn đánh tỉnh bản thân.
Vì hình ảnh này đã lật đổ nhận thức của anh ta đối với hồn sủng!
Đây chẳng qua chỉ là một Hồn kỹ phun tơ, vậy làm sao có thể xử lý một con Phi Long phẩm cấp vương giả được chứ?
Trịnh Thiếu Dương lầm bầm trong miệng: "Đây không phải là Lục Mao Trùng... Nó tuyệt đối không phải là Lục Mao Trùng..."
Trịnh Thiếu Dương cảm thấy, trong hơn 20 năm tuổi đời thì anh ta đã gặp qua rất nhiều loại hình ảnh chiến đấu rung động.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khắc sâu trong đầu của anh ta mà không thể xóa nhòa.
Trịnh Thiếu Dương nhìn vào Thạch Tượng Ma Vương bên cạnh hỏi: "Tiểu Ma, mi cho rằng kia có phải là một con Lục Mao Trùng không?"
Thạch Tượng Ma Vương dùng móng vuốt gãi gãi đầu để suy nghĩ, sau đó nhẹ gật đầu.
Hẳn là vậy rồi!
Trịnh Thiếu Dương lại hỏi: "Vậy mi có thể đánh thắng được nó không?"
Thạch Tượng Ma Vương liếc nhìn con Vân Đình Lôi Long kia, sau đó lập tức lắc đầu ngao ngán.
Đánh không lại, đánh không lại!
Ai mà đánh thắng được con này chứ?
Một phát phun tơ mà lại có uy lực mạnh như vậy đúng là không hợp thói thường.
Trịnh Thiếu Dương nói: "Nhưng mi là hồn sủng vương giả cơ mà."
Thạch Tượng Ma Vương dùng móng vuốt chỉ vào cánh tay của Trịnh Thiếu Dương.
Anh còn có Võ Hồn thần thoại dạng Cánh Tay Kỳ Lân đó!
Một người một thú đàm luận.
Đôi cánh chim bay bỗng nhiên đến bên cạnh hai người và sau đó cũng gia nhập vào hàng ngũ đàm luận.
Lúc này Vương Triệt vẫn hồn nhiên không hay biết.
Vì anh dự định đi thu hoạch chiến lợi phẩm.
Lục Mao Trùng đang giẫm trên đầu Vân Đình Lôi Long với dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Lại là một con hồn sủng hệ Long đã bị mình đánh bại!
Từ Lực Kiếm cũng bay đến bên cạnh Lục Mao Trùng, hai đứa nhóc này cùng đứng trên đầu Vân Đình Lôi Long có hình thể to gấp mấy chục lần bọn chúng để diễu võ giương oai.
"Gru..."
Vân Đình Lôi Long đã nằm sấp trên mặt đất và lâm vào trạng thái sắp chết, nó phát ra một tiếng kêu không cam lòng.
Nhưng tiếng gầm gừ này sao lại nghe thấy y như một con mèo đang kêu, hữu khí vô lực.
"Xì xì xì!"
Từ Lực Kiếm nói với Lục Mao Trùng.
Đại ca thật lợi hại!
Lục Mao Trùng nhắm mắt lại và hài lòng nghiêng đầu qua Từ Lực Kiếm gật đầu một cái.
Được tiểu đệ bội phục nên khiến cho nội tâm Lục Mao Trùng cảm thấy rất thỏa mãn.
"Không ai chụp ảnh cho bọn mi đâu, mau xuống đây nhặt đồ nào!"
Vương Triệt hô lên một tiếng ngay tại lối vào Long cốc.
Lục Mao Trùng thở dài và nhanh chóng đi cùng Từ Lực Kiếm xuống dưới.
Vương Triệt tìm được bảy viên lôi chủng, từ lớn đến nhỏ đều có đủ.
Phương thức sinh ra lôi chủng tương đối đặc thù, hẳn là do nơi đây có Thiên Lôi đặc biệt hay đánh xuống mới tích lũy tháng ngày mà hình thành.
Lôi chủng thuộc về tài nguyên không thể tái sử dụng nên cũng không thể sản xuất hàng loạt.
Điều này cũng đã đủ để chứng minh trình độ hiếm hoi của nó.
"Con Vân Đình Lôi Long này tìm đến những lôi chủng và mượn nhờ chúng để tu luyện nên mới có thể sinh ra Vân Bạo Thiên Lôi."
Vân Bạo Thiên Lôi là tên của loại sấm sét màu đen bạc kia.
"Hình như cũng không có đồ tốt nào khác! Làm một con rồng thế mà nó không còn đồ tốt nào khác sao?"
Vương Triệt lục soát một lần và anh phát hiện trong long cốc chỉ có những viên lôi chủng này là có giá trị cao nhất.
Vương Triệt nói: "Trực tiếp hấp thu đi."
Muốn hấp thu lôi chủng cũng không có gì khó khăn đối với Từ Lực Kiếm.
Đáng tiếc loại tài nguyên mày không thể dựa vào linh điền để trồng ra được, vì rốt cuộc nó không phải là hồn thực.
Vương Triệt lấy ra một viên lôi chủng nhỏ nhất và cắm lên trên mũi kiếm Từ Lực Kiếm để cho nó cấp tốc hấp thu.
"Ngao ~ !"
Vân Đình Lôi Long lại lần nữa phát ra một tiếng gào thét như kẻ mất trí.
Vương Triệt trừng nó một cái hỏi: "Mi kêu la cái gì vậy hả?"
Vân Đình Lôi Long chỉ đang gào thét theo bản năng, do nó đã đánh mất linh trí.
Nó chỉ biết rằng bảo bối của nó đã bị người ta lấy đi.
Vương Triệt suy nghĩ nói: "Xem ra Vân Đình Lôi Long cũng được xem như là BOSS tại tầng không gian thứ ba của Lôi Minh Hồn Thổ. Nhưng đáng tiếc, nếu nó vẫn còn linh trí thì nói không chừng nó sẽ có thể biết được vị trí của con Lôi Quan Căn Vương kia."
Mà nếu Vân Đình Lôi Long vẫn còn linh trí, vậy đoán chừng nó đã sớm bay khỏi Lôi Minh Hồn Thổ để trở thành hồn thú hoang dã rồi.
Vương Triệt không có tiếp tục ra tay với con Vân Đình Lôi Long này.
Có lẽ chờ đến một hai tháng sau, với sinh mệnh lực của Vân Đình Lôi Long cộng thêm hoàn cảnh của Lôi Minh Hồn Thổ là nó sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Đến lúc đó nó liền có thể để cho người khác tới khiêu chiến.
Vương Triệt nói với Vân Đình Lôi Long: "Nhiệm vụ của mi vẫn còn cực kỳ nặng nề nên ta sẽ không giết mi đâu. Về sau mi sẽ được rất nhiều người đến khiêu chiến, mặc dù mi đã mất đi linh trí nhưng khi ở trong Lôi Minh Hồn Thổ thì chí ít mi vẫn còn có thể tiếp tục sống sót. Nói không chừng mi sẽ càng ngày càng mạnh."
Vương Triệt vỗ vỗ vào đầu Vân Đình Lôi Long, sau đó anh mang theo Lục Mao Trùng và Từ Lực Kiếm tiến tới.
Vân Đình Lôi Long nhìn theo bóng lưng của Vương Triệt, và nó vẫn như cũ vô thức bộc phát ra tiếng cuồng rống vô năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận