Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 637: Sửa Chữa Phong Ấn

Thái Thản Cự Thú cảm thán nói:
"Thôi được rồi, nó đã đạt được truyền thừa của tên Không Thần Long kia thì tôi liền không chỉ điểm thêm cho con trùng da xanh này nữa. Tôi sẽ chỉ điểm cho cậu đi."
"Để tôi nhìn thử Võ Hồn của cậu xem nào! Lúc nãy trong khi chiến đấu con trùng da xanh kia đã tiến hóa và có phải điều này có quan hệ cùng với Võ Hồn của cậu không? Võ Hồn của cậu có vài phần cảm giác của lịch sử đấy, chắc hẳn nó cũng là Võ Hồn thuộc về thời đại của tôi. Vậy hãy để tôi nhìn kỹ một lúc xem nào, hẳn là tôi cũng biết về nó."
Vương Triệt cười cười, nói: "Vậy mi thử chỉ giáo ta một chút xem sao?"
Sau đó anh hiện hiện ra Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung.
Thái Thản Cự Thú nhìn kĩ mấy lần và nhìn đến nỗi đầu óc có chút choáng váng...
Đây là cái Võ hồn quái quỷ gì vậy?
Trong lòng của Thái Thản Cự Thú đã giật mình, vào thời đại của mình hình như cũng đâu có loại Võ Hồn này đâu nhỉ?
Nó cũng đã sống rất lâu, thậm chí còn lớn tuổi hơn so với Không Thần Long một chút, nên số lượng Võ Hồn mà nó đã thấy qua cũng rất nhiều.
Võ Hồn của thời cổ đại thì nó đều đã thấy hết.
Và loại Võ Hồn dạng cung điện thì nó cũng đã gặp qua không ít.
Nhưng mà cái tòa cung điện này...
Nhìn một hồi lâu mà Thái Thản Cự Thú như nhìn vào hư vô.
Vì nó cũng chả nhìn ra được cái gì.
Nó liền lâm vào trầm mặc.
Nó không biết phải làm gì bây giờ, vì lời cũng đã lỡ nói ra rồi.
Ngậm miệng cả nửa ngày trời thì Thái Thản Cự Thú mới gật đầu nói ra một câu: "Võ Hồn rất không tệ, rất lợi hại!"
Vương Triệt thu hồi lại Võ Hồn rồi nói: "Phong ấn trên người mi thì ta có thể trợ giúp sửa chữa một tí. Nhưng mi phải đưa lại cho ta một ít Băng Lôi."
Thái Thản Cự Thú có chút nghi ngờ mà nhìn Vương Triệt hỏi: "Sửa lại một chút á?"
Vương Triệt nói:
"Không sai, phong ấn của mi bây giờ chỉ là miễn cưỡng phong ấn lại thực lực của mi mà thôi. Đồng thời để kiềm chế việc mi sinh sống trong Hồn thổ quá lâu mà hấp thu phải ma lực hắc ám, cho nên mi sẽ không thể sử dụng quá nhiều sức mạnh của mình, nếu không thì sẽ lại làm cho phong ấn bị vỡ ra."
"Mà một khi phong ấn của mi bị phá hỏng thì sẽ làm cho năng lượng của mi tràn ra ngoài, và sẽ làm thay đổi tình hình của Hồn thổ."
"Phong ấn lần này thật ra cũng chỉ hư hại một ít mà thôi, cho nên cũng không ảnh hưởng quá xấu, và thật ra còn có vài điểm tốt."
"Nhưng nếu như phong ấn của mi bị hư hại nhiều hơn, vậy năng lượng và khí tức của mi sẽ lan ra quá lớn, từ đó sẽ làm cho khu vực của Lôi Minh Hồn Thổ mở rộng thêm, và đám Hồn thú bị cuồng hóa nơi đây sẽ tràn lan ra vùng hoang dã xung quanh rồi đi phá hoại càng nhiều hơn."
"Loại phong ấn này cũng khá cổ xưa, và ta có thể giúp mi đổi thành một loại phong ấn khác linh hoạt hơn, sẽ có thể tự mình thay đổi để mở ra hay đóng lại."
"Nếu như lúc bình thường mà mi cảm thấy phong ấn quá ngột ngạt và chịu không nổi, vậy mi sẽ có thể tự mình mở ra phong ấn một lúc để giải phóng ra một chút năng lượng dư thừa của mình, sau đó mi lại phong ấn mình lại. Như vậy nếu có gây ra ảnh hưởng đến môi trường xung quanh thì mi vẫn còn có một khoảng thời gian để giảm thiẻu. Nói tương đối thì lợi ích sẽ lớn hơn nhiều."
Thái Thản Cự Thú nghe xong liền cảm thấy còn có thể tốt như vậy sao?
Phong ấn lần này bị hư hại thì nguyên nhân cũng là do nó không khống chế nổi năng lượng trong cơ thể mình.
Đơn giản mà nói chính là năng lượng của nó đã nghẹn lại quá lâu.
Thái Thản Cự Thú dùng ánh mắt hoài nghi mà quan sát Vương Triệt nói: "Cậu còn có bản lĩnh như vậy sao? Cậu còn tinh thông cả Đạo Hồn Đồ à? Đạo Hồn Đồ trên người tôi thế nhưng là loại Đạo Hồn Đồ từ thời cổ đại đấy. Nhân loại thời hiện đại sẽ không dễ dàng giải quyết nó đâu. Bọn họ chỉ có thể vào mỗi một khoảng thời gian đến đây để gia cố nó thêm một chút, nhưng cũng rất dễ bị hư hao."
Vương Triệt nói: "Chỉ hiểu sơ một ít mà thôi."
Thái Thản Cự Thú gãi đầu, cân nhắc mấy giây rồi gật đầu nói: "Được rồi, vậy cậu nói thử xem tôi phải làm như thế nào?"
Vương Triệt nói: "Mi nằm xuống là được rồi."
Thái Thản Cự Thú nhẹ gật đầu, đầu tiên nó giơ bàn tay lên và ngưng tụ ra một viên Băng Lôi nhỏ.
Bên trong viên Băng lôi có dòng điện màu tím đang nhảy nhót.
Thái Thản Cự Thú nói: "Đây là Vẫn Tinh Băng Lôi của tôi, để hồn sủng của cậu nhận lấy mà đi hấp thụ đi. Nhưng tôi cũng nói trước, nếu như thanh kiếm nhỏ kia của cậu không hấp thu nổi mà có xảy ra vấn đề gì bất trắc, thì cũng không trách được tôi đâu đấy."
Nói xong, đầu ngón tay của Thái Thản Cự Thú búng ra, đẩy viên Băng Lôi này đến bên người Vương Triệt rồi sau đó liền nằm xuống.
Viên Băng Lôi cầu nho nhỏ này cùng loại với lôi chủng, nhưng là do chính Thái Thản Cự Thú ngưng tụ ra nên hiệu quả và uy lực sẽ tốt hơn nhiều so với mấy viên lôi chủng trước đó.
Từ Lực Kiếm vui sướng hài lòng mà cắm mũi kiếm vào bên trong viên băng lôi nhỏ kia và trực tiếp hấp thu để tu luyện.
Vương Triệt lấy ra một viên linh thạch trong tay.
Lúc đầu bên trong Linh Hồn Huyễn Cảnh anh đã lấy được ba viên linh thạch như này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận