Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 650: Hỏi Thăm

Hiệu trưởng Nam cảm thán nói: "Có thể tới được tầng thứ năm thì tên to con đó chắc hẳn cũng rất thích thú với cậu ta. Cậu ta cũng nhanh chóng quay trở về trường học như vậy nên chắc đã được tên to con đó chỉ giáo một hồi thế mới muốn trở về để cảm ngộ. Dù sao bằng với kinh nghiệm của tên to con đó, tùy ý chỉ điểm một chút cũng đã đủ rồi. Nhưng mà về việc khí tức của nó bị thu hồi lại thì ngược lại rất bất ngờ. Chẳng lẽ đã có quan hệ với Vương Triệt?"
Hiệu trưởng Cố lắc đầu liên tục nói: "Chuyện này cũng không có khả năng lắm."
Hiệu trưởng Nam gật đầu nói: "Đúng thế, chắc do tôi nghĩ nhiều rồi."
Vô Phong Thiên Vương hỏi Vân trưởng quan: "Tên Phi Đồ kia còn bao lâu nữa mới đến?"
Vân trưởng quan nói: "Phi Đồ Thiên Vương khoảng chừng hai ngày sau mới đến đây được. Nghe nói bên đảo Huyễn Minh kia đã xảy ra vài việc nên ông ta chậm trễ một lúc. Nhưng mà ông ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng phương án chữa trị cụ thể cho phong ấn của tên to con kia rồi."
Vô Phong Thiên Vương nói: "Hai ngày à? Vậy tôi sẽ đi trước nhìn xem."
Vô Phong Thiên Vương vừa dứt lời, chỉ thấy hình ảnh liên lạc của ông ta ngưng thực lại và hóa thành một bóng người.
Ngay sau đó, bóng người hóa thành một tia kiếm quang lóe sáng rồi bay vèo một cái ra bên ngoài và tiến vào bên trong Lôi Minh Hồn Thổ.
Đám người thấy cảnh này mà trong lòng nhao nhao kinh hãi về thực lực của Vô Phong Thiên Vương.
Hiệu trưởng Cố cảm thán một tiếng: "Thân Ngoại Hóa Kiếm, Xuyên Toa Không Gian! Không hổ danh là vị Thiên Vương trẻ tuổi nhất của châu Bắc Giang chúng ta."
Phải biết rằng, bọn họ liên lạc thông tin với Vô Phong Thiên Vương từ rất xa.
Vô Phong Thiên Vương lại dùng ý niệm hóa kiếm nên mặc dù người chưa tới nơi này nhưng kiếm đã có thể xuyên qua không gian để đến được đây.
Tinh thần lực và tu vi kiếm đạo của ông ta đã đạt đến một cảnh giới khó có thể tưởng tượng.
Thiên Vương đều có thực lực vô cùng cường đại.
Lại nói đến Vô Phong Thiên Vương một đường bay tới, chỉ trong chớp mắt ông ta đã đi tới tầng thứ năm.
Kiếm quang hóa thành một bóng người.
"Ồ!"
Vô Phong Thiên Vương vừa tiến đến thì liền gặp được vị to con kia đang vung vẩy hai tay.
Thân thể của nó đã không chỉ nhỏ đi, mà còn đang hành động theo một tư thế rất kỳ lạ.
Ông ta liếc mắt nhìn và cũng cảm thấy được có điều bất thường.
Nhưng ông ta cũng không có quấy rầy nó mà chỉ đứng yên ở bên cạnh để quan sát.
Mà ông ta càng xem càng thì thấy giật mình.
Vô Phong Thiên Vương cảm thán một tiếng: "Chắc hẳn đây là một loại cổ chiến pháp rồi! Không hổ là Thái Thản Cự Thú có tuổi tác hơn vạn năm!"
Chờ đến khi Thái Thản Cự Thú diễn xong một lần, Vô Phong Thiên Vương mới đi tới.
Thái Thản Cự Thú nhìn xem Vô Phong Thiên Vương mà tò mò hỏi: "Vô Phong, sao ông lại tới đây? Hình như vẫn chưa đến thời gian để chúng ta cùng nhau giao đấu mà! Ông đến tìm tôi có chuyện gì à?"
Tất nhiên Vô Phong Thiên Vương không phải lần đầu tiên tới nơi này.
Nên ông ta cũng rất quen thuộc với tên to con này.
Cả hai còn hẹn nhau tại khoảng thời gian cố định sẽ bắt đầu chiến đấu giao lưu.
Vô Phong Thiên Vương cười nói: "Ta tới thăm mi một chút thôi! Tình trạng của mi khôi phục lại bình thường rồi sao?"
Thái Thản Cự Thú gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nhân loại các ông quả thực rất lợi hại, tôi bây giờ cũng đã tốt hơn rồi. Về sau chắc hẳn cũng sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nữa."
Vô Phong Thiên Vương nghĩ thầm: Sao mình nghe lời này có chút là lạ nhỉ?
Vô Phong Thiên Vương cười hỏi: "Vừa rồi thiếu niên kia... Mi không làm bị thương cậu ta chứ?"
Thái Thản Cự Thú: "..."
Tôi không làm bị thương cậu ta, mà cậu ta đã làm tôi bị thương mới đúng.
Thái Thản Cự Thú ngồi xuống, nói: "Không có! Cậu ấy rất lợi hại!"
Từ trong miệng Thái Thản Cự Thú nói ra lời này xem ra bạn học Vương Triệt kia cũng đã làm cho tên to con này kinh ngạc rồi.
Vô Phong Thiên Vương nhiều hứng thú nên hỏi: "Vậy mi có chỉ điểm cho cậu ta chút nào không? Cái Võ Hồn kia của cậu ta tại chiến khu chúng ta bây giờ đều không thể nghiên cứu ra được biện pháp gì."
"..."
Thái Thản Cự Thú có chút xấu hổ.
Tôi cũng muốn chỉ điểm cho cậu ta một chút đấy. Nhưng mà điều kiện cũng không cho phép a!
Thái Thản Cự Thú nói ra chi tiết: "Về Võ Hồn của cậu ấy thì tôi cũng không hiểu nhiều. Nhưng có điều, cậu ấy tìm tòi nó cũng không tệ lắm. Việc ấy các ông cũng không cần lo lắng. Ừm, cậu ấy lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của ông đấy."
Vô Phong Thiên Vương giật mình trong lòng.
Cái đánh giá này cũng không phải cao kiểu bình thường đâu.
Trong lòng Vô Phong Thiên Vương nghĩ đến một vấn đề nên hỏi thăm: "Đúng rồi, làm thế nào mà mi đã khôi phục được như vậy?"
Thái Thản Cự Thú kinh ngạc nói: "Ồ, ông cũng không biết sao? Không phải các ông đã phái Vương Triệt đến đây à? Cậu ấy đã giúp đỡ tôi chữa trị trận pháp trên người và tôi còn tưởng là do các ông sắp xếp cậu ấy đến đây đấy chứ."
Vô Phong Thiên Vương khẽ nhíu mày, nói: "Chúng tôi làm sao lại sắp xếp một vị bạn học đến làm chuyện này được, cậu ta chỉ là sinh viên đến tham gia huấn luyện thôi. Chờ một chút, mi nói rằng cậu ta đã sửa chữa pháp trận trên người mi rồi à?"
Thái Thản Cự Thú: "Đúng vậy đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận