Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 663: Dương Tuyền

Hiệu trưởng Nam cười ha hả nói:
"Ha ha ha ha... Vô Phong Thiên Vương, cậu thật sự là dị chủng a, cậu vẫn si mê kiếm đạo như vậy sao? Cho dù là Thiên Vương nhưng cậu vẫn giống như trước đây.”
"Đúng rồi, lần này cậu đến học viện Lâm Hải cũng không có khả năng chỉ vì Vương Triệt đúng không?"
Thiên Vương Vô Phong đi tới cửa sổ của văn phòng.
Văn phòng của hiệu trưởng tại học viện tổng hợp Bắc Giang rất đặc thù, nó nằm giữa không trung và có rất nhiều đài đối chiến.
Bởi vì người sáng lập ra học viện tổng hợp Bắc Giang là người vô cùng sùng bái Hồn Sủng đối chiến, và mỗi ngày ông ta đều muốn tận mắt nhìn thấy các bạn học tiến hành các loại Hồn Sủng đối chiến, bởi vậy ông ta đã thiết lập ra khu đài cao đối chiến này.
Ở đây có thể thường xuyên nhìn thấy các bạn học đối chiến với nhau.
“Thầy nhìn kìa!”
Thiên Vương Vô Phong chỉ vào hai bạn học ở phía dưới sân khấu.
Chính xác là ông ta đang đưa tay chỉ vào một học sinh.
Cách ăn mặc quần áo của một người khác, không giống như một bạn học.
Hiệu trưởng Nam tựa hồ hiểu cái gì nên nói: "Đó không phải là đứa nhỏ Tiểu Tuyền sao? Cậu dự định sẽ mang đi em ấy à?”
Vô Phong Thiên Vương khẽ xoa xoa trán và nói:
"Kiếm đạo của đứa nhỏ này đã có chút thành tựu nên nó cho rằng việc đi học là vô dụng. Vì để chứng minh với tôi mà đứa nhỏ đã liên tục chạy đến một số trường cao đẳng và đại học để khiêu chiến. Thật đúng là nó đã đánh bại không ít bạn học lợi hại.”
"Từ nhỏ đứa nhỏ này đã theo em luyện tập kiếm thuật, mới mười tám tuổi mà hắn đã thức tỉnh được Võ Hồn Vô Phong Kiếm của em, và hắn lại kế thừa Linh Võ Hồn của mẹ mình, chính là Võ Hồn Viêm Long. Có hai cái Võ Hồn nên đứa nhỏ này đã ngạo khí đến mức không có biên giới.”
"Cho dù em có giáo huấn hắn như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, hắn thậm chí còn cho rằng nếu hắn ở độ tuổi của em thì hắn sẽ có thể đánh bại cả em!"
"Con Khế Hồn Thú đầu tiên của hắn được mẹ hắn chọn cho là một con Hồn Sủng ấu sinh cấp bậc tuyệt phẩm chính là Tiểu Kiếm Long. Gần đây nó đã tiến hóa thành Trảm Thiên Kiếm Long nên hắn càng cuồng vọng hơn nữa.”
"Hết lần này tới lần khác hắn lại kế thừa thiên phú của em, mới nhỏ tuổi mà đã kiếm thế đại thành rồi.”
Vô Phong Thiên Vương thở dài, nói tiếp: Haizz.... Lời nói của em thì hắn cũng sẽ không nghe. Võ Hồn thứ hai của hắn là Võ Hồn Viêm Long của mẹ hắn, mà còn là Võ Hồn cấp bậc thần thoại. Võ Hồn Vô Phong Kiếm của em mặc dù không phải là Võ Hồn thần thoại, nhưng xét về uy lực thì nó so với Võ Hồn thần thoại còn mạnh hơn.”
Hiệu trưởng Nam nói: "Tuổi trẻ cuồng vọng đều là chuyện bình thường mà em."
Sau đó Hiệu trưởng Nam nhìn vào hình ảnh chiến đấu ở bên dưới.
Chỉ thấy một thiếu niên tóc đen mang vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm một thanh hắc trọng kiếm và trên người lóe ra Hồn Hoàn, sau đó cậu ta vung ra một kiếm như có thể phá núi trảm biển, có thể dễ dàng đánh bại con Kim Cương Tam Giác Nham.
Ngay cả Hồn Sủng mà cậu ta cũng không cần đến.
Không bao lâu sau, lại có một người lên đài để khiêu chiến với cậu ta.
Đó chính là anh bạn Trịnh Thiếu Dương.
Hai người này rất nhanh liền bắt đầu đối chiến.
Lần này vị thiếu niên tóc đen kia thắng lợi không dễ dàng như trước nữa.
Cuối cùng cậu ta cũng phải gọi ra một con Hồn Sủng hệ Long với hình thể khổng lồ, chính là Trảm Thiên Kiếm Long. Sau đó cậu ta đứng ở trên đầu của Kiếm Long và từ trên trời nhảy xuống, rồi vung kiếm ra như một ngọn núi lớn đang nghiêng xuống, khí thế bàng bạc đánh bay con Thạch Tượng Ma Vương kia. Sau đó kiếm thế vừa chuyển trông giống như nước chảy mây trôi mà đánh cho Trịnh Thiếu Dương bay rớt ra ngoài.”
Hiệu trưởng Nam cảm thán nói: “Cậu ta đã giành chiến thắng. Đứa bé Tiểu Tuyền này so với mấy năm trước khi đến gặp tôi đã mạnh hơn rất nhiều!”
Nhưng mà ông ta bỗng thấy vị thiếu niên tóc đen kia đang nói mấy chữ.
Mặc dù ở khoảng cách rất xa nên không thể nghe thấy.
Nhưng hiệu trưởng Nam vẫn có thể nhìn ra từ khẩu hình.
"Học viện tổng hợp Bắc Giang ngay cả một người có thể đánh cũng không có."
Thấy vậy thì Hiệu trưởng Nam liền cười ha ha mấy tiếng rồi nói: “Tiểu Dương, đứa nhỏ này thật là cuồng ngạo y như cậu năm đó!
Vô Phong Thiên Vương lắc đầu, nói: "Em năm đó chính là bởi vì cuồng ngạo mà đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ. Em cũng không muốn để cho hắn cũng đi theo con đường của em.”
Hiệu trưởng Nam nói: "Cho nên cậu đang tính toán là..."
Vô Phong Thiên Vương gật đầu nói: "Em muốn tuyển người để dạy dỗ hắn một phen! Ừm, cũng vừa vặn đi đến học viện Lâm Hải. Em mà giáo huấn hắn thì hắn sẽ không phục. Nên chỉ có bạn bè cùng trang lứa giáo huấn hắn thì hắn mới có thể biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, như vậy hắn mới có thể thu liễm lại bản tính cao ngạo của mình được.”
Hiệu trưởng Nam đã hiểu ra nên nói: "Đứa nhỏ này có thực lực rất mạnh. Nếu đánh đơn độc thì Vương Triệt chưa chắc sẽ có thể thắng được cậu ta nhỉ?”
Vô Phong Thiên Vương chỉ cười mà không nói gì.
Trịnh Thiếu Dương nằm trên mặt đất và nhìn về vị thiếu niên tóc đen đối diện mà giật giật môi nói: “Dương Tuyền, cậu quả thật càng ngày càng mạnh a! Tôi thật không biết trong hơn một năm nay cậu đã tu luyện như thế nào. ?”
Thiếu niên tóc đen thản nhiên nói: "Là do các cậu quá yếu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận