Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 6: Giáo Sư Ngạn

Phần lớn châu Tây Nhạc có núi non trùng điệp, rừng rậm nhiều như biển.
Hồn thú dừng chân tại đây đều lấy hệ Thiên Không, hệ Sơn Nham, hệ Thảo Mộc, hệ Côn Trùng làm chủ.
"Vương Triệt, vậy là anh vẫn tới đây. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tới chứ!"
Vừa xuống tàu đệm từ trường, còn chưa đi đến lối vào căn cứ, Vương Triệt liền nghe được một âm thanh vang lên.
Căn cứ này rất lớn, vừa vào cửa liền thấy có một mảnh quảng trường vô cùng rộng rãi, khắp nơi có thể thấy được đủ loại Hồn thú.
Có bách hoa thú toàn thân mọc đầy các loại hoa cỏ hình dạng như con quay; có chuột túi hình thể cao lớn, bắp thịt khắp người như những tảng đá nham thạch.
Có đại bàng bay lượn trên bầu trời với đôi cánh duỗi ra như một chiếc máy bay; thậm chí còn có một loại Hồn thú dị thường hiếm thấy thuộc loại Tinh Linh nguyên tố, nó mang nửa hình người và có tên là Tu Mộc Chiến Quân.
...
Các Hồn thú ở đây đếm mãi không hết, đủ để cho bất kỳ thiếu niên nào cũng đều cảm thấy hoa mắt.
Còn có không ít Hồn thú mà ký ức mười tám năm của Vương Triệt đều không thể gọi được tên.
Căn cứ bồi dưỡng Hồn thú Thiên Tâm này, không chỉ là nơi bán trứng Hồn thú ra bên ngoài, mà bản thân nó còn là một viện nghiên cứu.
Lúc này bé Lục Mao Trùng trong ngực Vương Triệt bỗng lộ ra nửa cái đầu, nhìn xem đám Hồn thú đếm mãi không hết kia.
Trong mắt nó ánh lên vẻ lấp lánh, nhất là khi nhìn về phía những Hồn thú đang bay lượn trên bầu trời, đầy mắt nó đều là sự say mê...
"Thế nào, có phải anh bạn đã thấy choáng rồi đúng không?"
Một giọng nói bỗng nhiên truyền đến, chính là từ một thiếu niên cắt đầu đinh, chiều cao của anh ta so với Vương Triệt thấp hơn mấy phần.
Đây là Hứa Hải Phong, bạn học cùng lớp của Vương Triệt, kiêm luôn chức hảo hữu.
"Vẫn còn tốt." Vương Triệt phất phất tay nói.
Hứa Hải Phong vỗ vỗ vào bả vai của Vương Triệt, nói: "Riêng tôi thì rất thưởng thức bộ dáng bình tĩnh này của anh bạn. Nhưng tôi nói thật, tôi cảm thấy đáng tiếc cho anhbạn."
Hứa Hải Phong nhìn bé Lục Mao Trùng trong ngực Vương Triệt, anh ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có nhiều lời.
Hứa Hải Phong lại nói: "Đi thôi, vào xem nào. Hôm nay chúng ta có vận khí không tệ, vì mấy vị giáo sư trong căn cứ bồi dưỡng Hồn thú đều đang ở đây. Vị kia đã giúp chúng ta hẹn gặp một vị giáo sư trong đó, vị giáo sư này tên là giáo sư Ngạn. Mấy người chúng ta cũng coi như là được dính chút ánh sáng."
Tại căn cứ bồi dưỡng Hồn thú có thể tự mình chọn lựa trứng Hồn thú.
Đồng thời còn có các nghiên cứu viên chuyên nghiệp đứng ra chọn mua trứng Hồn thú phù hợp với người mua.
Nhưng giá cả tất nhiên sẽ không thấp.
Còn đối với người có thân phận giáo sư kia, nếu được họ tự tay chọn lựa cho mình, vậy trên cơ bản người mua đều sẽ chọn lựa được Hồn thú vô cùng tốt, và còn mười phần thích hợp với bản thân người mua.
Vô luận là Hồn thú thứ nhất, hay là Hồn thú thứ hai thì đều tốt cả.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đều có thể mời tới được một vị giáo sư trong căn cứ bồi dưỡng Hồn thú.
Bởi vì đây đã không phải là vấn đề về tiền bạc.
"Vị kia là..." Vương Triệt liền giật mình.
Hứa Hải Phong ho khan vài tiếng, sau đó nói ra một câu: "Thế nào, ký kết sinh mệnh hồn ước xong thì đầu của anh liền mơ hồ rồi sao? Là Lâm Hi. Cô ấy cũng tới đây."
"Đi thôi, đi thôi! Nếu anh bạn không đi, những tên kia liền không thể kiên nhẫn được nữa."
Hứa Hải Phong dẫn theo Vương Triệt hướng phía cửa lớn của căn cứ bồi dưỡng Hồn thú mà đi đến.
Không gian bên trong căn cứ bồi dưỡng Hồn thú rất lớn.
Trong đó còn phân chia thành mấy cái khu vực.
Khu Buôn bán, khu đối chiến, trung tâm khôi phục Hồn thú, khu nghiên cứu, vân vân…
Tổng cộng có sáu tầng.
Năm tầng đầu tầng được mở ra cho người bên ngoài vào, nhưng tầng trên cùng là khu quản sự, người ngoài không được phép vào.
Tại mấy khu vực lớn có số người nhiều nhất, nhưng cũng không phải là khu buôn bán.
Mà chính là khu đối chiến.
Hứa Hải Phong ngửa đầu lên, ánh mắt anh ta tỏ ra vẻ nhiệt huyết mà nhìn vào khu đối chiến tại tầng ba, nói: "Khu đối chiến nằm tại tầng ba có rất nhiều người. Chúng ta cách nơi đó đã không xa rồi."
Việc đối chiến hồn sủng, chính là một trong những đề tài mà các khế hồn sư bây giờ quan tâm nhất.
Đối với những học sinh cấp ba vừa mới bắt đầu bồi dưỡng Hồn thú, ngay cả Võ Hồn cũng còn chưa giác tỉnh, việc đối chiến hồn sủng xác thực cũng không xa vời.
Vương Triệt nhìn thoáng qua, sau đó anh liền thu hồi ánh mắt.
Anh hiện tại càng ngày càng cảm thấy hứng thú, vì anh nhận được những thông tin mà anh chưa từng biết từ thế giới này.
Tại khu buôn bán.
Trong này có đủ loại trứng Hồn thú rực rỡ muôn màu.
Những trứng hồn thú này đều có nhãn hiệu, viết rõ đó là trứng của loại Hồn thú gì.
Đồng thời còn viết giá cả rất kỹ càng.
Bình thường đều là một vạn nguyên trở lên, mà một vạn nguyên nơi này tương tự với giá một vạn đồng trên tiểu Lam Cầu vào đầu thế kỷ 21.
Quý là quý, nhưng cũng không phải là không thể mua nổi.
"Trứng Hồn thú trong căn cứ bồi dưỡng Hồn thú này đều được lai giống từ tay các nhân viên chuyên nghiệp, và lấy từ các Hồn thú được chăm sóc tỉ mỉ để sinh ra. Coi như trứng Hồn thú có vẻ ngoài giống hệt nhau, nhưng cũng đều có thể phân biệt chính xác ra được chủng loại của những Hồn thú ấu sinh."
"Liên Bang phát xuống miễn phí trứng Hồn thú, phần lớn đều giống nhau, đối với các anh thì không cần nói, vì cho dù là thầy giáo của các anh cũng rất khó phân biệt kỹ càng ra được, bên trong sẽ sinh ra loại Hồn thú nào."
"Nhất là trứng của Hồn thú hệ thực vật, đều giống nhau y hệt, rất khó từ kích thước bề ngoài và hoa văn mặt ngoài để tiến hành phân biệt."
"Nếu không phát hiện được sự đặc thù của Trứng Hồn thú, vậy cần phải dùng đến các loại dụng cụ tân tiến, để thăm dò nội bộ sinh mệnh ba động trong trứng, từ đó mới đưa ra suy đoán. Đây chính là một trong những nghiên cứu của căn cứ bồi dưỡng Hồn thú chúng ta."
"Tại khu nghiên cứu ở đây, trước mắt có đến mười quả trứng Hồn thú không biết rõ chủng loại, chúng ta còn chưa hoàn toàn nghiên cứu triệt để, đến lúc đó các anh có thể đi xem một chút."
Phía trước truyền đến một giọng nói già nua nhưng rất cởi mở.
Vương Triệt theo giọng nói nhìn lại, anh thấy đó là một ông lão chừng sáu bảy mươi tuổi, mặc chiếc áo nghiên cứu màu trắng.
Ông lão tóc trắng như tuyết, khuôn mặt mang tinh thần sáng láng, hai con mắt sáng ngời có thần, mang theo một bộ kính mắt, đang cười nói giải thích đối với hơn mười vị học sinh bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận