Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 701: Cậu Cũng Đến Thử Đi!

Các bạn học còn lại, theo thứ tự mà uống hết một hớp, sau đó cả đám đều tê cả người và vừa uống xong thì liền tranh thủ thời gian đi tìm chỗ tu luyện.
Trong đó người uống được nhiều nhất trái lại chính là Vân Phi Mặc, cô ấy uống được khoảng chừng 3/5 tô canh.
Cô ấy còn uống nhiều hơn cả Khổng Thập Cẩm, chứng tỏ thể chất cũng rất mạnh.
Giáo sư Vân gật đầu, nói: "Ở bên châu Vân Cương có địa hình rất cao, nếu sống nhiều năm ở đó thì thể chất sẽ mạnh hơn so với các bạn ở châu Bắc Giang bên này. Minh Loan, em cũng đến nếm thử đi."
Thẩm Minh Loan liền gật đầu.
Giáo sư Vân đổ ra cả 1 tô cho cô.
Thẩm Minh Loan thấy vậy mà lúng túng nói: "Thế này… em sợ rằng mình sẽ không uống hết đâu ạ. Giáo sư Vân, thầy đã quá xem trọng em rồi!"
Giáo sư Vân: "Em có thể uống được bao nhiêu thì cứ uống."
Thẩm Minh Loan kìm nén mà từ từ uống hết tô canh.
Thẩm Minh Loan: "Không được rồi!"
Thẩm Minh Loan uống đến ngụm cuối cùng thì cô ấy thực sự đã uống không nổi nữa.
Giáo sư Vân coi như cũng đã hài lòng mà cười nói: "Cũng không tệ lắm!"
Sau đó ông ấy cho Thẩm Minh Loan một cái Huy Chương Trân Tu.
Thẩm Minh Loan tươi cười nhân lấy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một ngươi thanh niên đi tới và vừa cười vừa nói: "Giáo sư Vân, cho em hai tô."
Thẩm Minh Loan xem xét trong chốc lát nhưng cũng không nhận ra anh ta là ai.
Giáo sư Vân dừng lại một chút và nói: "Là em à tên nhóc này! Được rồi, tôi thật sự muốn xem thử cái lưỡi của em có thể uống nổi hai tô canh này hay không?"
Nghe đến mấy chữ này thì Thẩm Minh Loan liền nhớ lại: "Anh chính là Khổng sư huynh tốt nghiệp từ học viện Lâm Hải chúng tôi đúng không? Em nghe nói anh và với mấy người bạn học đã thành lập ra một câu lạc bộ Dục Thú ở thủ đô Giang. Vào lần Đại Hội Trân Tu năm trước anh thiếu chút nữa đã giành hạng nhất."
Thanh niên cười cười nói: "Đúng là tôi đó! Hàng năm tôi đều muốn tới xem gian hàng của học viện Lâm Hải."
Giáo sư Vân phất phất tay nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi cho cậu hai tô đấy. Bát Bảo Thang này mà cậu uống năm ngoái chỉ được một bát rưỡi, còn Bát Trân Thang năm nay đã có uy lực mạnh hơn, vậy chứng tỏ em cũng rất tự tin đấy."
Người thanh niên nhận lấy hai tô và cả người lay động một chút để tạo nên hồn lực chấn động, sau đó anh ta uống một hơi sạch hết hai tô Bát Trân Thang!
Giáo sư Vân gật đầu, nói: "Không tệ! Thực lực của em đã mạnh lên không ít! Năm nay chắc hẳn em sẽ có thể lấy được danh hiệu Thực Vương đấy."
Người thanh niên để cái bát xuống và sắc mặt có chút đỏ lên rồi khiêm tốn cười cười.
Ngay sau đó Vương Triệt đã từ xa đi đến.
Vương Triệt ăn đến cực kỳ thoải mái.
Anh không giống như Lục Mao Trùng vì đồ ăn thích hợp với nó chỉ có mười gian hàng.
Nhưng đồ ăn thích hợp với Khế Hồn Sư thì lại có quá nhiều.
Vương Triệt dạo qua đông rồi dạo qua tây, nhưng mỗi một gian hàng anh cũng không ăn nhiều mà chỉ ăn một ít.
Mấy chục gian hàng cộng lạithì Vương Triệt đã ăn cực kỳ thoải mái, anh cảm giác hồn lực trong cơ thể mình đã càng thêm bàng bạc.
Nằm sâu trong linh hồn là Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung đang cấp tốc vận chuyển, để chậm rãi khởi động Bách Luyện Hồn Quyết.
Mỗi một lần Vương Triệt sẽ nghỉ ngơi một lát để hấp thu rồi mới đến các gian hàng tiếp theo.
Anh cũng ngẫu nhiên gặp được mấy người đồng đạo có thiên phú dị bẩm cũng thường xuyên qua lại nên gương mặt đã quen thuộc hơn mấy phần, sau đó mỗi khi nhìn thấy nhau đi qua thì đều sẽ cười một tiếng rồi tiếp tục càn quét.
Đại bộ phận đều là các gian hàng cung cấp món ăn cho Khế Hồn Sư, và Vương Triệt đều sẽ đi ăn một lượt.
Đương nhiên anh cũng không quá khoa trương nên chỉ có chút ít gian hàng đủ để Vương Triệt cảm thấy hứng thú nhất sau khi ăn thì anh mới sẽ cho ra một vài đánh giá hữu ích.
Còn lại các gian hàng khác thì anh vừa ăn xong là sẽ đi ngay, nhằm để lại cơ hội cho những người khác.
"Hình như ta chưa đi qua gian hàng của trường đại học của mình."
Vương Triệt mang tinh thần tràn đầy còn Lục Mao Trùng hiện tại đã trở lại không gian Hồn Vực để tu luyện.
Vương Triệt còn dành thời gian nhìn một vài món ăn bằng đá hạt thạch có liên quan tới hồn sủng hệ máy móc, số lượng chúng rất ít và chỉ có năm đến sáu gian hàng là có.
Anh cũng cho Từ Lực Kiếm ra ngoài để hấp thu chút đá hạt.
Đương nhiên sức ăn của Từ Lực Kiếm sẽ kém xa so với Lục Mao Trùng, bởi vì nó chỉ ưa thích hấp thu Thiên Lôi mà thôi.
Cho nên nó chỉ ăn đơn giản một vòng là đã thỏa mãn.
Không có hai đứa nhóc này nên một mình Vương Triệt đi ăn thì tự nhiên là cực kỳ thuận lợi.
Anh đi đến gian hàng của học viện Lâm Hải và Vương Triệt liền nhìn thấy giáo sư Vân.
Thẩm Minh Loan trông thấy Vương Triệt thì lập tức chào hỏi một tiếng, và trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, nói: "Vương học đệ, tôi đã đoán được cậu cũng sẽ đến mà! Cậu đã ăn thế nào rồi? Cậu cũng đừng nói là đã ăn no đầy bụng rồi nhé! Đây chính là gian hàng của trường đại học chúng ta đó, nếu đã tới rồi thì có thế nào cũng phải nếm thử mới có thể đi."
Vương Triệt cười nói: "Đương nhiên, tôi cũng đang muốn nếm thử đây!"
Từ đằng xa là anh đã cảm ứng được một luồng hồn lực dao động cực kì hùng hậu và cũng ngửi được một mùi thơm nồng đậm từ gian hàng của học viện Lâm Hải.
Đây chính là danh xưng bữa ăn đại học của châu Bắc Giang, nên biểu hiện đương nhiên sẽ không kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận