Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 702: Uống Muốn Cạn Nồi

Khổng sư huynh nhìn về phía Vương Triệt và vừa cười vừa nói: "Cậu là học đệ năm nhất à? Rất tốt. Lúc tôi còn ở đại học năm nhất và tham gia Tiết Đông Nông thì cũng còn không có loại canh Bát Trân Bảo tốt đến thế. Các học đệ phía sau càng ngày càng được hưởng phúc tốt hơn đấy."
Giáo sư Vân đang đứng sau gian hàng trưng bày nói cực kì đôn hậu: "Vương Triệt, em cũng thử một chút đi. Em đã tới học viện Lâm Hải hơn ba tháng rồi mà."
Vương Triệt đi tới và liếc nhìn tô canh Bát Trân Bảo.
Vương Triệt thầm nghĩ: Quả là đồ tốt! Tài liệu bên trong này chỉ sợ là cực kì trân quý đối với học sinh. Đương nhiên nhất định cũng không tính là gì so với cấp bậc như giáo sư Vân.
Giáo sư Vân vẫn như cũ tự múc một bát canh Bát Trân Bảo cho Vương Triệt.
Khổng sư huynh không khỏi cười nói: "Giáo sư Vân, thầy cũng quá làm khó các họ đệ rồi đó! Học đệ năm nhất đại học làm sao có thể uống nhiều như vậy được?"
Thẩm Minh Loan cũng không nói gì.
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Vương Triệt thì cô không nói rõ được.
Bởi vì Vương Triệt có thể bồi dưỡng hồn sủng tốt đến như vậy nên cô nghĩ anh nhất định sẽ không yếu.
Thẩm Minh Loan cười nói: "Có cần tâm sự trước để nghỉ ngơi một lát rồi uống không? Em vừa trông thấy Vương Triệt đứng xếp hàng ở mấy gian hàng khác."
Giáo sư Vân gật đầu nói: "Được ăn chính là có phúc. Thầy cảm thấy thân thể của Vương Triệt không giống như những người khác. Em có thể nghỉ một lát rồi uống cũng được."
Khổng sư huynh đưa cho Vương Triệt một tấm danh thiếp và nói: "Vị học đệ này rất không đơn giản. Tôi là học sinh mấy khóa trước đã tốt nghiệp chuyên ngành nông nghiệp, về sau tôi chuyên tu bồi dưỡng hồn sủng nên đã cùng mấy người bạn mở ra một câu lạc bộ dục thú tại thủ đô Giang. Nếu có vấn đề gì ở phương diện bồi dưỡng hồn sủng thì cậu có thể tới tìm sư huynh giao lưu."
Thẩm Minh Loan đứng bên cạnh chỉ cười không nói.
Vương Triệt nhận lấy danh thiếp của vị sư huynh này và đại khái đã nhớ ra gì đó.
Vương Triệt nhìn về phía tô canh Bát Trân Bảo, nói: "Vậy trước tiên cảm ơn sư huynh. Cũng không cần nghỉ đâu, mỹ vị là phải ưu tiên thưởng thức trước."
Vừa nói xong Vương Triệt liền bưng lên tô canh và uống ừng ực ừng ực một hơi sạch sẽ!
Sau khi uống vào bụng, trước tiên Vương Triệt cảm nhận được một luồng hồn lực nồng đậm đánh thẳng khắp toàn thân.
Năng lượng mạnh mẽ này phảng phất như có thể xé rách cả thân thể anh, nó đánh thẳng vào từng cơ quan bên trong thân thể.
'Trong tô canh Bát Trân Bảo này lại còn có cả huyết rồng. Hẳn là máu của hồn thú Phi Long hoang dã. '
Vương Triệt từ trong tô canh cảm nhận được năng lượng cực kì mạnh mẽ cùng với một loại hương vị đặc biệt.
Nếu bình thường thì huyết rồng sẽ không uống được, mà cần trải qua vô số quá trình gia công nên đã không ngửi được mùi tanh của máu nữa.
Vương Triệt dùng thần thức quét qua, và anh dùng kinh nghiệm của mình mới có thể phán đoán ra.
Vương Triệt liền tán thán: "Canh rất ngon! Không hổ là tay nghề của giáo sư!"
Giáo sư Vân dò xét trên dưới Vương Triệt một lần, ông ấy phát hiện anh vậy mà không có chút dị dạng mà tinh thần vẫn như cũ rất sung mãn.
Khí tức lại càng thêm vững chắc, mặt không hề đỏ, khí không hề suy.
Rất tốt!
Vương Triệt nói: "Cho em thêm một tô nữa đi thầy!"
Không hổ là món ăn do giáo sư đưa tới, một chén canh này có chất lượng cao quá đáng.
Chỉ cần uống mấy tô là Vương Triệt cảm giác mình có thể tu luyện ra thêm hai ba sợi Bách Luyện Hồn Lực.
Giáo sư Vân cười gật đầu, và lại rót cho Vương Triệt một tô canh nữa, ông ấy cảm thấy hai tô canh cũng không phải là cực hạn của Vương Triệt nên liền dứt khoát rót ngay.
Vương Triệt vẫn như cũ uống một hơi cạn sạch sau đó phi tốc vận chuyển Bách Luyện Hồn Quyết để ổn định hồn lực bàng bạc trong tô canh, và thông qua Võ Hồn Vạn Tàng Đạo Cung nằm sâu trong linh hồn để bắt đầu rèn luyện hồn lực.
Loại tu luyện này sẽ không tốt như khi tĩnh tu, nhưng cũng sẽ có thể làm dịu đi lực trùng kích và áp lực do hồn lực mang tới.
Lại thêm một tô khác và Vương Triệt lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Vương Triệt gật đầu nói và vẫn chưa thỏa mãn: "Ngon lắm thầy ạ!"
Lúc này, Thẩm Minh Loan và Khổng sư huynh đứng bên cạnh đều đã ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt giáo sư Vân hơi có mấy phần quái dị mà hỏi: "Em còn có thể uống nữa sao?"
Vương Triệt e hèm một cái rồi đáp: "Thầy lại cho em hai tô nữa đi."
Loại canh này có hiệu quả cực kỳ mạnh, Vương Triệt đoán chừng những người khác chỉ có thể uống một đến hai tô, nếu uống quá nhiều thì sẽ không tốt.
Giáo sư Vân lại rót cho Vương Triệt thêm hai tô, và trong lòng ông ấy đã hạ quyết tâm đây chính là hai tô cuối cùng.
Mặc kệ Vương Triệt có thể uống nữa hay không nhưng ông ấy sẽ không thể lại cho thêm.
Vương Triệt một lần nữa rất cao hứng mà uống ừng ực mấy lần, nhưng sau khi uống xong anh vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Trong vô thức Vương Triệt nhìn vào cái nồi ở phía sau lưng giáo sư Vân, anh thấy bên trong cũng không tính quá nhiều.
Giáo sư Vân: "? ? ?"
Cậu nhóc này đang nhìn cái nồi phía sau mình làm gì?
Giáo sư Vân liền đi lên mấy bước để chặn lại.
Vương Triệt lại e hèm một cái rồi nói: "À ừm... Được rồi, hôm nay em chỉ uống đến đây thôi."
Anh ngược lại vẫn còn muốn tiếp tục uống, nhưng thứ nhất giáo sư Vân sẽ không cho nữa, thứ hai là nếu uống quá nhiều thì hơi cường điệu rồi.
Giáo sư Vân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận