Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 911: Không Thể Tin Nổi

Vương Triệt nhìn xem Tiểu Mao Trùng mà vui mừng cười nói: "Mi làm được rất tốt!"
Tiểu Mao Trùng đã có tác dụng càng lúc càng lớn.
Mà nhiệm vụ tương lai sẽ rất gian khổ và cũng sẽ đến càng nhiều, vậy trách nhiệm sẽ càng lớn.
Tiểu Mao Trùng:
"0 (.- `ω′-)0"
Nó ngửa đầu dựng thẳng đuôi!
"Grao ngao ngao!"
Hùng Bảo tại một bên mà chấn kinh trừng mắt gấu, nó vốn cho là mình hiện tại đã đủ mạnh, nhưng sau khi nhìn thấy đại ca vừa rồi bay lên giữa không trung và phun ra nuốt vào giọt nước kia, trong chớp mắt chính là cuồn cuộn nước sông giội tắt lửa mà xuống!
Hừng hực địa hỏa ngay lập tức liền bị tiêu diệt!
Đây chính là cảnh tượng để cho Hùng Bảo nhận lấy rung động cực lớn!
Quá mạnh!
"Xì xì xì!"
Từ Lực Kiếm cũng kêu lên.
Lần thứ nhất được nhìn thấy uy lực thần thông, đã để cho Từ Lực Kiếm cũng cảm nhận được sự rung động thật lớn.
Tiểu Mao Trùng có thực lực một mực mạnh lên, nhưng cụ thể là mạnh bao nhiêu thì bọn chúng thật sự không có cảm thụ qua, và kúc này bọn chúng đã có thể nhìn ra mấy phần.
Tiểu Mao Trùng nhắm mắt lại và ngẩng lên đầu, con mắt híp híp và hưởng thụ lấy vẻ sùng bái và chấn kinh của các tiểu đệ.
« đại ca uy phong »
Nó cảm thấy rất thỏa mãn.
Không uổng công trước đó mình đã ra sức tu luyện.
Thần thông Thiên Hà Nguyên Thủy Châu mang tới sự rung động mà ngay cả hồn sủng cũng đều có thể cảm nhận được, chớ nói chi là những người khác.
Thẩm Minh Loan đứng ở phía sau đều đã nhìn mà thấy choáng.
Hai con hồn sủng kia có một bộ thao tác này mà đã trực tiếp xử lý Thanh Diễm Địa Tâm Hà rồi sao?
Vào lúc này, Vương Triệt đi đến trước mặt Thẩm Minh Loan và vừa cười vừa nói: "Thẩm học tỷ, tôi phải đi trước một bước. Cần nhanh chân xông qua tầng thứ bảy để sớm một chút kết thúc cuộc thi đua này."
Thẩm Minh Loan vẫn chưa lấy lại tinh thần nên bên trên gương mặt cô ấy tràn đầy vẻ mờ mịt mà vô thức đáp lại: "Hả? Ừ ừ ừ... Cậu… cậu đi đi."
Vương Triệt gật đầu rồi suy nghĩ, sau đó để cho Tiểu Mao Trùng lấy ra ba cái hạt sen và dùng tơ trùng đặc thù màu xanh lam trùm vây lại mới đưa cho Thẩm Minh Loan, nói: "Ba cái hạt sen này liền xem như tôi đưa tặng cho học viện làm vật liệu nghiên cứu. Hi vọng học viện cũng có thể bồi dưỡng ra Thanh Diễm Địa Tâm Hà."
Thẩm Minh Loan tiếp nhận ba cái hạt sen và vô thức nhìn thoáng qua.
Cô chỉ cảm thấy ba cái hạt sen bị trùng tơ bao quanh dị thường chói mắt.
Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn lên và phát hiện Vương Triệt đã mang theo Hùng Bảo đứng tại trên thân Từ Lực Kiếm mà xuyên qua hỏa trì bay đi.
Trong chốc lát Thẩm Minh Loan có chút trầm mặc.
Nhìn về bóng người phía xa, trong miệng Thẩm Minh Loan nói thầm mấy câu, nhưng cũng không biết là cô ấy đang nói cái gì.
Thẩm Minh Loan nhìn xem một mảnh hoang thổ đã ngưng kết mà lâm vào trầm tư.
Thẳng đến khi âm thanh của Thẩm Minh Hải vang lên mới làm cô ấy tỉnh lại.
"Vãi chưởng... Em gái, đây là xảy ra chuyện gì?"
Một đoàn người Thẩm Minh Hải đã cảm nhận được năng lượng giao động mãnh liệt nên ngay lập tức chạy tới.
Nhưng mà mới thoáng qua một cái mà nơi đây đã trực tiếp làm bọn họ thấy khiếp sợ.
Địa hỏa bên trong hỏa trì đã không còn, và nơi đây đã biến thành hoang thổ, Thanh Diễm Địa Tâm Hà tại vị trí trung tâm cũng đã biến mất.
Trong nháy mắt tất cả đều trợn tròn con mắt!
Nơi đây đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Minh Loan suy nghĩ rồi lời ít mà ý nhiều nói ra: "Ừm... địa hỏa trong hỏa trì bị bạn học Vương dập tắt, cậu ta cũng thuận tiện lấy đi Thanh Diễm Địa Tâm Hà, sau đó đã đi tới tầng thứ bảy. Đừng hỏi em làm sao cậu ấy dập tắt được, và cũng đừng hỏi em tại sao cậu ấy lại có thể lấy đi Thanh Diễm Địa Tâm Hà. Bởi vì em cũng không biết!"
Đám người: "..."
Một đoàn người mang vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Khá lắm! Cậu ta không chỉ có dập tắt địa hỏa, mà ngay cả Thanh Diễm Địa Tâm Hà cũng đều lấy đi luôn rồi!
Nhưng làm sao cậu ta có thể làm được?
Lý Vân Tụ nhịn không được nên hỏi: "Thế cậu cũng không thấy cái gì sao?"
Thẩm Minh Loan hé miệng cười một tiếng rồi nói:
"Con mắt thì thấy được, nhưng đầu óc lại không phân biệt được. Dù sao cậu ấy chỉ để cho Tiểu Mao Trùng ra tay, rồi bây giờ địa hỏa đã không còn nữa. Nó thi triển ra Hồn kỹ mà tôi hoàn toàn không biết là loại Hồn kỹ gì, cho nên mới nhìn không ra."
"Vì vậy các vị có hỏi tôi thì cũng vô dụng, tôi thật sự không biết cậu ấy đã làm thế nào mà được. Chuyện này đã vượt qua sức tưởng tượng của tôi rồi! Cực kỳ không khoa học!"
Đám người nghe thấy mà liền tê dại.
Lý Vân Tụ lâm vào trầm tư nói: "Người này thần kỳ như vậy sao?"
Lâm Hi nói: "Làm bạn học của cậu ấy nhưng tôi chỉ có thể nói là, Vương Triệt thật sự thần kỳ như vậy! Cậu ấy luôn có thể làm được một số sự tình mà chúng tôi đều không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là con Lục Mao Trùng kia được cậu ấy bồi dưỡng đến trình độ này, vậy đã có thể xưng hóa là ‘biến mục nát thành thần kỳ’ rồi!"
Lý Vân Tụ nhìn xem hoang thổ khắp nơi mà nói ra: "Rất đang chú ý! Tôi thật không nghĩ tới cậu ta có thể giải quyết được! Mấy tiểu đội chúng ta liên hợp và suy nghĩ lâu như vậy nhưng đều làm không được. Vậy mà cậu ta không chỉ có thể giải quyết, rồi còn giải quyết đến triệt để như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận