Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 357. Một Mình Chiến Với Bốn Đạo Linh



Chương 357. Một Mình Chiến Với Bốn Đạo Linh



Cảnh Thành Dã, Cảnh Thiên Anh lòng nóng như lửa đốt nhìn Cảnh Ngôn.Nếu Cảnh Ngôn chết có thể nói trận chiến đấu này kết thúc.Trận doanh Triệu gia gồm một sát thủ Ám Dạ Đạo Linh cảnh, hai cường giả Đạo Linh cảnh áo đỏ không biết lai lịch, cường giả Đạo Linh cảnh Triệu Đương Nguyên chưa ra tay.Chiến trường tuy lớn nhưng điểm then chốt nhất nằm ở Cảnh Ngôn.Nếu Cảnh Ngôn không chống cự nổi thì nguyên trận doanh Cảnh gia sẽ tan rã trong khoảnh khắc, tất cả võ giả chiến vì Cảnh gia sẽ chết tại đây. Triệu gia tuyệt đối sẽ không hiền từ tha cho người Cảnh gia, bọn họ sẽ nhổ cỏ tận gốc. Phụ nữ và con nít không có sức chiến đấu cũng sẽ bị Triệu gia giết sạch.Cảnh Thành Dã treo tim treo gan.Nhưng cảnh bọn họ lo lắng không xuất hiện.Cảnh Ngôn bị ba võ giả Đạo Linh cảnh vây công nhưng xem tình hình chiến đấu thì hắn không yếu thế, tức là trong thời gian ngắn hắn dư sức đón đỡ công kích từ ba võ giả Đạo Linh cảnh.Cảnh Thành Dã thở hắt ra cục nghẹn trong ngực.Sát thủ Ám Dạ, hai trưởng lão Văn gia đang đấu với Cảnh Ngôn thì càng chiến càng kinh ngạc.Lúc trước sát thủ Ám Dạ và Cảnh Ngôn một mình đấu với nhau, sát thủ cảm giác thực lực của Cảnh Ngôn hùng hồn cao hơn mình một chút, nhưng gã cảm thấy chênh lệch không lớn lắm.Khi hai cường giả Đạo Linh cảnh Văn gia tham gia vào cùng sát thủ đánh Cảnh Ngôn, gã đinh ninh hắn rất nhanh sẽ bị giết. Nhưng sau vài lần tấn công sát thủ Ám Dạ nhìn không hiểu. Ba người hợp tác chém giết Cảnh Ngôn nhưng không khác gì khi gã một mình đánh với Cảnh Ngôn.Sát thủ kim bài Ám Dạ thầm hoảng.Vì Cảnh Ngôn quá sâu không lường được, làm người khác không cách nào nhìn thấu.Hai trưởng lão Văn gia cũng thấp thỏm bất an giống sát thủ Ám Dạ. Mỗi đợt công kích đều như có thể giết Cảnh Ngôn, nhưng công kích qua đi phát hiện hắn không rụng cọng tóc, chuyện này là sao?Triệu Đương Nguyên nhíu mày nói: - Chuyện gì xảy ra? Triệu Đương Nguyên cảm thấy người đội mũ hơi lạ. Ba cường giả Đạo Linh cảnh liên hợp mà không thể nhanh chóng giết hắn, người đội mũ rốt cuộc mạnh cỡ nào?Triệu Đương Nguyên tập trung chú ý đến cuộc chiến người đội mũ và ba cường giả Đạo Linh cảnh trận danh Triệu gia nhiều hơn.Chợt con ngươi Triệu Đương Nguyên co rút nhìn chằm chằm Thiên Hỏa kiếm lấp lánh kiếm quang đỏ trong tay Cảnh Ngôn:- Ủa? Vũ khí đó . . . Triệu Đương Nguyên cảm giác Thiên Hỏa kiếm hơi quen thuộc, Triệu Chân Nghiêm nhi tử của gã chết dưới Thiên Hỏa kiếm nên gã sẽ không quên. Tuy Thiên Hỏa kiếm chỉ là pháp khí hạ phẩm nhưng cả đời Triệu Đương Nguyên không quên thanh trường kiếm này.Con ngươi Triệu Đương Nguyên co rút, tức giận nghi ngờ rống to: - Ngươi . . . Ngươi chẳng lẽ là Cảnh Ngôn?Triệu Đương Nguyên từng giây từng phút muốn giết Cảnh Ngôn, nhưng lúc trước hắn đi Lam Khúc quận thành tham gia vào Đạo Nhất học viện, gã không có cơ hội xuống tay đành cố nhẫn nhịn. Nay thấy người đội mũ chiến cầm Thiên Hỏa kiếm, Triệu Đương Nguyên đâm ra nghi ngờ.Pháp khí hạ phẩm như Thiên Hỏa kiếm không hiếm gặp nhưng quá trùng hợp, vừa lúc là Thiên Hỏa kiếm, vừa lúc là chiến vì Cảnh gia, lẽ tất nhiên Triệu Đương Nguyên liên tưởng đến Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn đang đối chiến với ba võ giả Đạo Linh cảnh nghe Triệu Đương Nguyên quát, hắn nhếch mép.Cảnh Ngôn cười nói: - Triệu Đương Nguyên, xem ra ngươi chưa bị mờ mắt, có thể nhận ra ta.Vèo!Cảnh Ngôn hất bay mũ trên đầu lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi.Lúc này không cần giấu diếm thân phận nữa, sát thủ Ám Dạ và trưởng lão Văn gia đã lộ mặt, chắc át chủ bài của Triệu gia đã lật ngửa hết, không còn lại gì.Triệu Đương Nguyên rít qua kẽ răng, mắt đỏ ngầu nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:- Cảnh Ngôn!Thù hận cố nén vào khoảnh khắc này giải phóng, nguyên khí toàn thân điên cuồng dâng lên, Triệu Đương Nguyên giẫm mạnh chân lao ra hướng tới vòng vây ba võ giả Đạo Linh cảnh và Cảnh Ngôn.Triệu Đương Nguyên bay nhanh hướng Cảnh Ngôn, thầm nghĩ: - Tại sao là Cảnh Ngôn? Sao có thể? Cảnh Ngôn làm sao có thể chém giết với võ giả Đạo Linh cảnh? Còn là cùng đánh với ba võ giả Đạo Linh cảnh?Triệu Đương Nguyên rất tức giận, ước gì giết Cảnh Ngôn ngay, nhưng gã dù gì là nhân vật trải qua sóng to gió lớn, tộc trưởng gia tộc số một Đông Lâm thành, gã còn giữ chút lý trí.Triệu Đương Nguyên không hiểu vì sao Cảnh Ngôn có thực lực như vậy.Hơn một năm trước khi Cảnh Ngôn rời khỏi Đông Lâm thành thì sức chiến đấu chỉ là cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, bằng Triệu Chân Nghiêm nhi tử đã chết của gã. Có lẽ Cảnh Ngôn mạnh hơn Triệu Chân Nghiêm một chút nhưng cách biệt tuyệt đối không lớn, cuối cùng Cảnh Ngôn giết được Triệu Chân Nghiêm, Triệu Đương Nguyên cho rằng phần lớn là ăn may.Mới qua hơn một năm ngắn ngủi Cảnh Ngôn làm sao có thể chém giết với cường giả Đạo Linh cảnh?Tên khốn này tu luyện cái kiểu gì?Triệu Đương Nguyên thật khó tưởng tượng người đội mũ là Cảnh Ngôn Cảnh gia hai mươi tuổi. Nếu không thấy vũ khí Thiên Hỏa kiếm của Cảnh Ngôn, Triệu Đương Nguyên sẽ không liên quan người đội mũ và Cảnh Ngôn. Dù thấy Thiên Hỏa kiếm thì Triệu Đương Nguyên chỉ nghi ngờ, thật tình là vì người đội mũ thực lực quá mạnh.Vì nghi ngờ nên Triệu Đương Nguyên bản năng rống to hỏi người đội mũ, không ngờ đúng thật là Cảnh Ngôn, hắn gỡ mũ lộ ra mặt thật.Triệu Đương Nguyên tràn đầy sát khí xông hướng Cảnh Ngôn.Trong trận danh Cảnh gia, đám võ giả đều thấy Cảnh Ngôn.Tử đệ Cảnh gia mắt sáng lấp lánh:- Cảnh Ngôn ca?- Là Cảnh Ngôn! Không ngờ là Cảnh Ngôn!- Ha ha ha! Cảnh Ngôn ca mạnh quá, có thể đánh nhau với nhiều cường giả Đạo Linh cảnh!- Trận chiến này Cảnh gia chúng ta chắc chắn thắng!Bọn họ không ngờ người đội mũ là Cảnh Ngôn, thực lực của hắn nằm ngoài phạm vi nhận biết của mọi người. Bọn họ không rõ Cảnh Ngôn tu luyện kiểu gì, giờ không phải lúc quan tâm vụ này, lo đánh bại Triệu gia mới là quan trọng nhất.Triệu Đương Nguyên xông tới gần nhanh chóng tham gia vào vòng vây:- Chịu chết đi Cảnh Ngôn!Ba võ giả Đạo Linh cảnh không thể giết Cảnh Ngôn, vậy bốn người là có thể đi?Triệu Đương Nguyên hung hăng vung vũ khí, thi triển võ học tấn công Cảnh Ngôn dồn dập. Hết chương 357.



Bạn cần đăng nhập để bình luận