Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 573. Đắc Tội



Chương 573. Đắc Tội



Nam nhân mặc áo vàng quét mắt qua quầy hàng liền biết người bán hàng không phóng đại. Đan dược trên quầy hàng đúng là có nhiều loại quầy hàng Bích Ngọc Lâu không có, một số đan dược hoàn toàn có thể đấu giá trong hội đấu giá.Vèo!Nam nhân mặc áo vàng nhìn Cảnh Ngôn như muốn xem rõ hắn là ai, nhưng Cảnh Ngôn đeo mặt nạ, gã không thể nhận biết.Nam nhân mặc áo vàng nhìn Cảnh Ngôn, mở miệng hỏi: - Ngươi là chủ hàng?Cảnh Ngôn đáp:- Đúng vậy! Cảnh Ngôn thấy trang phục của nam nhân mặc áo vàng, đoán gã là người của Bích Ngọc Lâu.Nam nhân mặc áo vàng chỉ đại vài loại đan dược trên quầy hàng:- Mấy đan dược này ngươi bán thế nào?Cảnh Ngôn báo giá.Nam nhân mặc áo vàng nghe Cảnh Ngôn báo giá, lòng máy động. Gã đã hiểu tại sao quầy hàng của mình vắng khách, quầy hàng chết tiệt này bán đan dược giá thấp hơn quầy hàng Bích Ngọc Lâu nhiều. Võ giả mua đan dược không ngốc, ai chịu bỏ ra nhiều linh thạch hơn mua đan dược giống nhau?Nam nhân mặc áo vàng đảo tròng mắt thầm nghĩ: - Chết tiệt, nếu tiếp tục thế này thì Bích Ngọc Lâu khỏi buôn bán gì nữa. Không được!Nam nhân mặc áo vàng mắt nghiêm túc báo ra thân phận:- Vị huynh đệ này, ta là chủ quản của Bích Ngọc Lâu, Thủy Dương.Cảnh Ngôn chắp tay:- Thì ra là Thủy chủ quản, Thủy chủ quản muốn mua đan dược? Đan dược của ta toàn là hàng tốt.Cảnh Ngôn biết Bích Ngọc Lâu bán đan dược, nhưng nếu Bích Ngọc Lâu muốn mua thì hắn sẽ không từ chối.Thủy Dương gật đầu, vung tay nói: - Đúng vậy! Bích Ngọc Lâu mua hết đan dược của ngươi!Người xung quanh nghe Thủy Dương nói thì xôn xao.- Cái gì? - Bích Ngọc Lâu muốn mua hết số đan dược này?- Như vậy sao được? Ta còn muốn mua một ít!- Bích Ngọc Lâu mua những đan dược này làm gì? Bọn họ bán đan dược, có mua đan dược ở đây thì cuối cùng vẫn bán cho chúng ta và giá sẽ cao hơn nhiều!Bọn họ đều hiểu điều đó, nếu đan dược ở đây bị Bích Ngọc Lâu mua đi thì giá sẽ không ưu đãi thế này. Bích Ngọc Lâu bán đan dược mắc hơn ở đây mười, hai mươi phần trăm.Hơn nữa quầy hàng này có nhiều đan dược Bích Ngọc Lâu không bán, chỉ có trong hội đấu giá, nếu muốn mua loại đan dược này họ sẽ phải trả cái giá càng lớn.Nhiều người muốn mua đan dược thầm nóng nảy.Thủy Dương quay đầu âm trầm lườm đám người lao nhao, hừ lạnh, gã không cần biết đám người này nghĩ gì.Cảnh Ngôn cũng không quan tâm ai mua đan dược của mình, miễn trả đúng giá hắn nói, bán cho ai chẳng được? Hơn nữa bán hết một lần cho Bích Ngọc Lâu thì Cảnh Ngôn không cần bày quán tại đây nữa.Cảnh Ngôn đứng dậy nói: - Được, vậy bây giờ ta tính giá đan dược cho Thủy chủ quản.Thủy Dương xua tay cười nói: - Không gấp, giờ ngươi phải mang đan dược đi Bích Ngọc Lâu, trong Bích Ngọc Lâu chúng ta có đan sư cao cấp giám định những đan dược này sau đó mới đưa giá thu mua.Cảnh Ngôn nghe vậy cau mày.Ý Thủy Dương là không mua đống đan dược tại chỗ, hắn phải đi Bích Ngọc Lâu, giá cả do Bích Ngọc Lâu quyết định, Bích Ngọc Lâu đưa bao nhiêu hắn phải lấy ra bấy nhiêu.Cảnh Ngôn thầm cười lạnh.Nếu ngay từ đầu Cảnh Ngôn muốn bán đan dược cho đan lâu thì hắn đã không thuê quầy hàng trong hội giao dịch. Cảnh Ngôn không biết trực tiếp đi đan lâu bán đan dược sao? Hơn nữa Đan Quốc có rất nhiều cơ cấu thương nghiệp thu mua đan dược.Cảnh Ngôn từ chối:- Ngại quá, nếu Thủy chủ quản mua đan dược của ta thì không sao, ta tính tổng giá trị, Thủy chủ quản trả linh thạch là được. Nhưng Thủy chủ quản muốn ta mang đan dược đi Bích Ngọc Lâu thì không thể.Cảnh Ngôn biết Bích Ngọc Lâu ra giá thu mua chắc chắn thấp hơn giá của hắn nhiều, nếu hắn đồng ý mang đan dược đi Bích Ngọc Lâu chỉ tốn thời gian.Thủy Dương mắt lóe tia sáng lạnh:- Ngươi chắc chứ?Cảnh Ngôn nghe ra Thủy Dương ngầm đe dọa, nhưng hắn không e ngại:- Đúng, ta chắc chắn.Thủy Dương hung hăng bỏ lại một câu rồi chen ra đám đông:- Rất tốt, hy vọng ngươi không hối hận!Sau khi Thủy Dương đi, việc buôn bán của Cảnh Ngôn đắt khách hơn.- Cho ta năm viên Chu Anh Đan!- Ta muốn hai viên Minh Huyết Đan!- Chủ hàng bán ta một viên Cửu Hoa Đan đi!Trong phút chốc đã bán ra đan dược giá trị bốn trăm vạn linh thạch, một số đan dược dễ bán mau hết hàng Cảnh Ngôn lại lấy ra một ít bổ sung.Bỗng một lão nhân lên tiếng: - Chủ hàng, ta có một ít linh thảo, có thể trao đổi không?Lão nhân vừa nói vừa lấy ra một ít linh thảo.Cảnh Ngôn nhìn thoáng qua, thấy trong số linh thảo có nhiều linh thảo cao cấp mình cần. Nói thật so với linh thạch thì Cảnh Ngôn càng muốn những tài liệu cần thiết hơn.Cảnh Ngôn chỉ tờ giấy đặt trên quầy:- Đương nhiên được, nhưng ta chỉ cần những tài liệu đã liệt kê.Lão nhân gật đầu nói: - Được, không thành vấn đề. Chủ hàng nhìn xem linh thảo của ta có thể được bao nhiêu giá?Cảnh Ngôn tính toán, sau đó chỉ ra phần linh thảo đã tách riêng:- Được, những linh thảo này là ta cần, giá khoảng hai trăm ba mươi vạn linh thạch.Cảnh Ngôn cho giá rất vừa lòng đẹp ý, đan lâu cũng thu mua linh thảo nhưng giá thấp hơn của hắn nhiều. Bình thường thương hội mua những linh thảo này giá tuyệt đối không bằng Cảnh Ngôn đưa ra.Nghe Cảnh Ngôn ra giá, lão nhân mắt lộ ý cười gật mạnh đầu.Lão nhân cười nói: - Ta rất vừa lòng giá cả, vậy ta đổi một ít đan dược.Lão nhân chọn vài loại đan dược giá đến ba trăm vạn linh thạch, linh thảo không đủ trao đổi thế là lão lại đưa cho Cảnh Ngôn thêm bảy mươi vạn linh thạch.Giao dịch ba trăm vạn linh thạch xem như khá lớn.Lão nhân cất đan dược, nhìn Cảnh Ngôn, do dự một chút sau đó nói: - Cái này . . . ta lắm miệng một câu, người vừa rồi là chủ quản của Bích Ngọc Lâu. Thế lực Bích Ngọc Lâu rất lớn, hình như ngươi đã đắc tội hắn, chỉ e không dễ bỏ qua.Nghe lão nhân nói Cảnh Ngôn cười cười, hắn biết lão có ý tốt.Cảnh Ngôn phất tay cười nói: - Không sao, nơi này là Đan Quốc, chẳng lẽ họ dám ra tay? Hết chương 573.



Bạn cần đăng nhập để bình luận