Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 821. Tiệc Tối



Chương 821. Tiệc Tối



Trạch viện Nghiêm gia tuy không lớn nhưng canh giữ nghiêm ngặt.Trước cửa trạch viện có một đội bốn thủ vệ đứng thẳng, đều có tu vi Đạo Linh cảnh.Cảnh Ngôn, Cao Phượng đến gần, bị thủ vệ ngăn lại.Một thủ vệ nhận ra Cao Phượng, lúc nàng còn ở Nghiêm gia thì thủ vệ này đã là hộ vệ. Gã mời Cảnh Ngôn, Cao Phượng vào trạch viện.Họ mới vào sân liền thấy một lão nhân tóc bạc phơ đi tới.Thủ vệ hành lễ với lão nhân, nói: - Quản gia đại nhân, Cao Phượng tiểu thư trở lại.Lão nhân này là quản gia của Nghiêm gia, đã rất lớn tuổi nhưng tinh thần phơi phới.Cao Phượng thấy lão nhân kích động kêu lên: - Địch gia gia!Địch quản gia nhìn Cao Phượng:- Phượng tiểu thư, thật sự là tiểu thư?Khóe mắt Cao Phượng ướt át:- Đúng là ta! Địch gia gia đã già nhiều rồi.Lúc Cao Phượng còn trong Nghiêm gia, Địch quản gia đối xử với nàng rất tốt, nàng và Cao Triển đều gọi là Địch gia gia.Cao Phượng mãi mãi không quên Địch gia gia luôn nhét chút linh thạch cho hai huynh muội.Người Địch quản gia khẽ run:- Thật sự là Phượng tiểu thư! Trở về là tốt rồi, tốt rồi! Phượng tiểu thư đi đã ba mươi mấy năm!Địch quản gia bình ổn nỗi lòng, nhìn hướng Cảnh Ngôn:- Vị thiếu gia này là . . .?Cảnh Ngôn thân thiết chào:- Địch gia gia khỏe, ta tên Cảnh Ngôn, là tướng công của Phượng nhi.Xem thái độ của Cao Phượng đối với Địch quản gia thì tình cảm hai người rất thân, nên Cảnh Ngôn cũng kêu lão là Địch gia gia.Địch quản gia gật đầu mỉm cười nói: - Không tệ, người trẻ tuổi khá lắm. Nhưng tiểu tử nhà ngươi rất may mắn, có thể lấy được nữ nhân tốt như Phượng tiểu thư.Vẻ mặt Cao Phượng thẹn thùng.Địch quản gia nói tiếp:- Được rồi, Phượng tiểu thư, để ta mang hai người đi gặp phu nhân. Nếu phu nhân biết tiểu thư trở lại sẽ rất vui vẻ. Mấy năm nay phu nhân nhắc tới Phượng tiểu thư bao nhiêu lần trước mặt ta.Trạch viện không lớn, chốc lát sau ba người đi vào một biệt viện tinh xảo.Trong biệt viện truyền ra thanh âm sắc nhọn:- Ngốc không chịu nổi! Tay chân vụng về! Ngươi nói đi nha đầu nhà ngươi có thể làm được gì? Hả? Ngươi nói cho ta biết, bưng có tách trà cũng không xong thì làm được gì?- Xin lỗi . . . Phu nhân, ta . . . ta không cố ý!- Ra ngoài cho ta, thấy là phiền!Cao Phượng nghe thanh âm trong biệt viện, nói nhỏ:- Là cô cô!Cảnh Ngôn cười cười cô cô của Cao Phượng có vẻ đanh đá.Ba người vào biệt viện.Địch quản gia hành lễ với phụ nhân mặc đồ hoa quý:- Phu nhân!Một thị nữ mặc đồ hạ nhân vội vã chạy ra biệt viện.Phụ nhân trong viện là cô cô của Cao Phượng, Cảnh Ngôn quan sát sơ, khuôn mặt Cao Tuệ hơi giống Cao Phượng.Cao Tuệ đang nói chợt ngừng bặt:- Địch quản gia . . . Cao Tuệ nhìn sang Cao Phượng ngay, mặt căng cứng, mắt tràn đầy không dám tin.Cao Phượng mất tích hơn ba mươi năm đột nhiên xuất hiện trước mặt, Cao Tuệ không tin cũng đúng. Nói thật là Cao Phượng bặt tin đã lâu, Cao Tuệ cảm thấy nàng và Cao Triển đã chết.Địch quản gia nói: - Phu nhân, Phượng tiểu thư trở lại.Địch quản gia nói xong câu này lặng lẽ lui ra ngoài.Cao Tuệ thì thầm:- Tiểu Phượng, thật sự là ngươi?Cao Phượng đến trước mặt Cao Tuệ, mỉm cười nói: - Cô cô, chất nữ trở về thăm cô cô. Lâu như vậy cô cô vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như ngày nào.Cao Tuệ nổi giật quát:- Nha đầu chết tiệt! Đừng nói mấy lời bùi tai đó, hừ, còn biết trở về? Ngươi nói đi, nhiều năm như vậy đã đi đâu? Đại ca của ngươi đâu? Tiểu tử Cao triển vô tâm kia đâu rồi? Không mau đi ra?Nhưng Cao Tuệ không có ác ý, mắt nàng đong đầy lệ, nắm hai tay Cao Phượng.Cao Phượng bĩu môi nói: - Lần này đại ca không trở về.Cao Tuệ nói nhanh:- Không về? Hắn không chết phải không? Đang ở đâu? Tiểu tử đó thật là không lương tâm, mang theo muội muội bỏ nhà đi. Hừ, ngươi nói ta biết hắn ở đâu, để xem ta tìm hắn có đánh cho một trận không!Cao Tuệ nhìn hướng Cảnh Ngôn, nhíu mày hỏi: - Tiểu Phượng, vị này là . . .?Cảnh Ngôn đổ mồ hôi vội đáp:- Cô cô khỏe, ta tên Cảnh Ngôn, là tướng công của Phượng nhi.Cao Tuệ nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, lại nhìn hướng Cao Phượng:- . . . Cao Tuệ vỗ mạnh lòng bàn tay Cao Phượng, nói: - Trở về thì tốt rồi. Tiểu Phượng, lần này ngươi trở về thì đừng đi nữa, kêu ca ca của ngươi mau về đi. Huynh muội các ngươi lặng lẽ bỏ đi, ngươi nói nếu xảy ra chuyện gì thì ta làm sao ăn nói với phụ thân của các ngươi?Cao Phượng liếc qua Cảnh Ngôn, nhíu chặt mày.Cảnh Ngôn rất bất đắc dĩ, dứng một bên nhìn. Dù hắn là điện chủ Thánh Điện, minh chủ Liên Minh Huy Hoàng danh chấn đại lục lúc này cũng không biết nên nói cái gì.Cao Tuệ cao giọng quát: - Địch quản gia, mau đi thương hội kêu lão gia trở về!Giọng Địch quản gia từ ngoài biệt viện vọng vào:- Rõ!Sau đó Cao Tuệ kêu Cao Phượng, Cảnh Ngôn vào phòng ngồi, hỏi nàng mấy năm qua cuộc sống thế nào.Cảnh Ngôn bị lơ đẹp.Cảnh Ngôn nhìn ra cô cô của Cao Phượng hình như không vừa lòng mình, có lẽ vì sĩ diện của nàng nên Cao Tuệ không biểu hiện rõ ra ngoài.Khi trò chuyện thời gian qua mau, đêm xuống, cô phụ Nghiêm Thung của Cao Phượng mới vội vàng vào biệt viện.Thoạt trông Nghiêm Thung trầm ổn, khí chất ẩn giấu. Nghiêm Thung khách sáo với Cảnh Ngôn hơn Cao Tuệ.Nghiêm Thung trầm giọng nói: - Tiểu Phượng, lúc trước ngươi không từ mà biệt làm cô cô của ngươi rất sốt ruột. Chúng ta tìm ngươi thật lâu mãi không có tin tức gì, chúng ta đều cho rằng ngươi và đại ca của ngươi đã không tồn tại trên thế giới này. Ngươi và đại ca của ngươi không nên đi, nếu chúng ta làm chuyện gì khiến ngươi không vừa lòng cứ nói ra, vì sao đi không nói một tiếng?Cao Phượng nhẹ gật đầu nói: - Khi đó không hiểu chuyện, khiến cô cô và cô phụ buồn lòng rồi.Cao Tuệ lườm Nghiêm Thung:- Chuyện quá khứ đừng nói nữa, người đã về là tốt rồi!Nghiêm Thung cười cười:- Ha ha.Địch quản gia đi vào nói: - Lão gia, phu nhân, tiệc tối đã chuẩn bị xong rồi. Hết chương 821.



Bạn cần đăng nhập để bình luận