Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 882. Một Chỉ Chấn Toàn Trường



Chương 882. Một Chỉ Chấn Toàn Trường



Sở Đông Hùng không cam lòng, khi gã nghe thống lĩnh Sở Tiên Liệt nói câu đó với Cảnh Ngôn thì gã càng muốn chứng minh bản thân.thuộc hạ của Cảnh Ngôn tên Lão Thất đúng là rất mạnh, nhưng mấy thuộc hạ khác của hắn thì sao?Sở Đông Hùng cho rằng ngay từ đầu Cảnh Ngôn kêu Lão Thất lên đấu với gã chắc vì Lão Thất mạnh nhất. Sở Đông Hùng không thể đánh bại Lão Thất, nhưng gã tự nhận không thua kém Lão Thất bao nhiêu. Nếu thuộc hạ khác của Cảnh Ngôn yếu hơn Lão Thất một chút, Sở Đông Hùng tự tin ai lên cũng sẽ bị gã đánh bại.Cảnh Ngôn cau mày lạnh lùng nhìn gã:- Sở Đông Hùng, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi. Ngươi tốt nhất khôn một chút đừng càn quấy nữa, nếu không ngươi sẽ hối hận.Tu vi đến trình độ như Sở Đông Hùng tâm cảnh đã lột xác, có lẽ Sở Đông Hùng lớn tuổi hơn hắn nhiều, nhưng trong mắt hắn thì gã không có tư cách dây dưa với mình.Sở Đông Hùng đã bị Lão Thất đánh bại còn muốn so tài tiếp, làm Cảnh Ngôn bực bội.Sở Đông Hùng mừng thầm, hùng hổ nói: - Như thế nào, bị ta nói trúng rồi? Ngươi sợ sao Cảnh Ngôn? Nếu ngươi sợ thì ta không baứt ép ngươi, nhưng ngươi ngoan ngoãn cút đi, rời khỏi chiến doanh Sở gia.Sở Đông Hùng thấy thái độ của Cảnh Ngôn thì càng khẳng định hắn sợ hãi rụt vòi. Mấy thuộc hạ khác của hắn chắc chắn thực lực kém hơn Lão Thất, Cảnh Ngôn để thuộc hạ khác trừ Lão Thất ra xuất chiến là thua chắc.Sở Tiên Liệt lên tiếng: - Sở Đông Hùng, hãy lui xuống, đừng dây dưa với Cảnh Ngôn nữa.Sở Thanh Dao nhìn gai mắt cũng góp lời:- Sở Đông Hùng, ngươi thua một trận so tài không phải chuyện lớn lao gì, với võ giả chúng ta so tài luận bàn thắng thua là chuyện bình thường. Đã thua thì dám chịu, ngươi cứ dây dưa là sao?Sở Đông Hùng không dám chống đối Sở Tiên Liệt nhưng gã không sợ Sở Thanh Dao, bằng vào nàng cũng muốn thuyết giáo gã?- Sở Thanh Dao, câm miệng lại đi! Đừng tưởng bước vào Đạo Hoàng đỉnh sớm hơn lão tử thì lão tử sợ ngươi!Sở Thanh Dao tức run người:- Ngươi . . .!Phó thống lĩnh Sở Chấn đảo tròng mắt nói: - Được rồi, bớt nói vài câu đi. Thống lĩnh đại nhân, tiểu bối so tài luận bàn không phải chuyện xấu, xem như một loại rèn luyện. Đông Hùng muốn đánh mấy trận, trưởng bối chúng ta không nên can thiệp nhiều. Đương nhiên nếu Cảnh Ngôn không thích thì thôi, Đông Hùng không thể bắt buộc hắn.Ngữ điệu Sở Chấn cay nghiệt, cười khinh khỉnh liếc hướng Cảnh Ngôn, gã chơi chiêu lấy lùi làm tiến.Cảnh Ngôn cười lạnh liếc Sở Chấn, sau đó nhìn hướng Sở Đông Hùng:- Sở Đông Hùng, ngươi muốn đấu với ai trong sáu thuộc hạ của ta?Sở Đông Hùng cho rằng Lão Thất mạnh nhất, nên nói: - Hừ, miễn không phải là Lão Thất thì ai đều được!Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Ngươi tự chọn đi, cứ tùy tiện chọn một trong sáuh thuộc hạ của ta.Mắt Sở Đông Hùng lóe tia mừng rỡ quét qua nhóm khôi lỗi Lão Nhị:- Để ta chọn? Cảnh Ngôn, ngươi đừng hối hận!Đám khôi lỗi vẻ mặt dở khóc dở cười, Sở Đông Hùng đúng là hơi đáng giận .Cảnh Ngôn cho Lão Thất thực lực yếu nhất so tài với gã, vậy mà Sở Đông Hùng đinh ninh Lão Thất mạnh nhất. Trừ Lão Thất ra, dù là Lão Lục cũng mạnh hơn một chút.Sở Đông Hùng chỉ vào Lão Nhị đứng sau cùng:- Ta chọn hắn!Sáu khôi lỗi hình thể giống nhau, nhưng về tổng thể Lão Nhị hơi gầy chút.Sở Đông Hùng cho rằng Lão Nhị dễ đối phó nhất, hơn nữa nó dứng sau cùng, gã bản năng nghĩ vì nó yếu nhất.Cảnh Ngôn nhíu mày hỏi: - Ngươi thật sự chọn nó?Vẻ mặt Sở Đông Hùng đắc ý nói: - Cảnh Ngôn, ngươi muốn đổi ý sao? Vừa rồi ngươi còn nói tùy ta chọn một người.Cảnh Ngôn phớt lờ Sở Đông Hùng, nói với Lão Nhị:- Nhị ca ra tay đi, cho Sở Đông Hùng nằm trên giường vài tháng.Lão Nhị gật đầu nói: - Được rồi.Lão Nhị không ngờ Sở Đông Hùng sẽ chọn mình, một võ giả Đạo Hoàng cảnh tầm thường mà muốn khiêu chiến nó. Võ giả Thánh Đạo tam cảnh đụng phải Lão Nhị cũng không có phần thắng.Lão Nhị lắc đầu bước lên trước, nó không có hứng đánh với Sở Đông Hùng, một võ giả Đạo Hoàng cảnh hoàn toàn không có tính khiêu chiến.Phương Nhược Vũ kích động mặt ửng đỏ:- Tiểu thư, Sở Đông Hùng sắp thảm rồi, thực lực của Lão Nhị là mạnh nhất, Sở Đông Hùng đi chọn đấu với người mạnh nhất!Trong lòng Phương Nhược Vũ rất muốn xem Sở Đông Hùng chịu thiệt.Sở Tiên Liệt cau mày nói với Sở Đông Hùng:- Sở Đông Hùng, kết thúc trận chiến này rồi ngươi đừng dây dưa Cảnh Ngôn nữa.Sở Đông Hùng không kiên nhẫn trả lời:- Biết.Sở Đông Hùng quát to: - Ngã cho ta!Sở Đông Hùng cầm trường kiếm xông hướng Lão Nhị.Lão Nhị mỉm cười, lại lắc đầu. Nó không lấy vũ khí trường đao mà hư không chỉ vào Sở Đông Hùng.Thấy động tác của Lão Nhị, mọi người tràn ngập thắc mắc.Thuộc hạ của Cảnh Ngôn đang làm gì? Không cầm vũ khí thì thôi đi, có lẽ không giỏi dùng, nhưng chỉ một cái là sao?Phương Nhược Vũ, Sở Liên Tinh cũng cau mày khó hiểu.Xoẹt!Trong lúc mọi người khó hiểu thì một dao động năng lượng khủng bố xuất hiện bên cạnh Sở Đông Hùng, nhiều hoa văn đen bao phủ gã.Lực lượng công kích của Sở Đông Hùng đụng phải năng lượng này bị đánh nát, không chút do dự.Ong ong ong ong ong! Ngay sau đó mặt Sở Đông Hùng trắng bệch, há mồm hét thảm:- A! Sở Đông Hùng chao đảo ngã xuống đất, gã vùng vẫy hết sức nhưng không thể nhúc nhích một ngón tay.Kinh khủng!Kinh hãi!Các loại cảm xúc đan xen trong óc Sở Đông Hùng, gã thậm chí không cảm giác vết thương trên người đau đớn.Lão Nhị chấp hành mệnh lệnh của Cảnh Ngôn, một kích kia không lấy mạng Sở Đông Hùng nhưng ít nhất làm gã nằm trên giường mấy tháng. Dù dùng đan dược trị thương quý giá cũng phải dưỡng một, hai tháng.Mọi người ngơ ngẩn nhìn cảnh này, mắt tròn mắt dẹt không tin nổi.Trông Lão Nhị không giống ra tay, chỉ nhẹ nhàng điểm một cái hướng Sở Đông Hùng rồi xoay người trở về bên Cảnh Ngôn, mặt không biểu tình đứng yên. Hết chương 882.



Bạn cần đăng nhập để bình luận