Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 980. Con Mồi



Chương 980. Con Mồi



Sài Dương thầm hận, không phải hận Cảnh Ngôn, gã đi cướp địa bàn của người ta nhưng không đánh lại chủ nhân, bị lột sạch là tự tìm. Sài Dương hận Manh Sơn Ngũ Hổ.Lúc này Sài Dương hận không thể cắn chết năm đồ ngu Manh Sơn Ngũ Hổ.Sài Dương rốt cuộc trở lại núi tu luyện đã bị Manh Sơn Ngũ Hổ chiếm cứ, gã thấy ngay năm người ngồi xếp bằng thành vòng tròn.Tiếng gầm của Sài Dương vang vọng khắp núi tu luyện:- Năm đồ ngu các ngươi còn dám ở lại đây!Manh Sơn Ngũ Hổ đứng phắc dậy nhìn Sài Dương mới về.Không khí đặc biệt nặng nề.Lão Ngũ chợt cười phá lên, chỉ vào Sài Dương:- Ha ha ha! Đại ca nhìn kìa, tên này không mặc quần áo đã chạy ra, thú vị, thật là thú vị!Bốn người khác cũng cười đau bụng.- Ha ha ha ha ha ha ha ha! Sài Dương phát điên:- A! Sài Dương lao nhanh lên trước, đầu tiên là túm lấy Lão Ngũ cười nhạo mình, giơ nắm đấm đánh vào mặt Lão Ngũ.Sài Dương muốn giết năm người này, nếu ở bên ngoài gã tuyệt đối không do dự, Nhưng nơi này dù gì là Lạc Cửu Thần Cung, giết người trong Trùng Điệp Phong nếu bị Lạc Cửu Thần Cung điều tra thì hậu quả rất khó nói.Cho nên Sài Dương dằn xuống sát ý, nhưng Manh Sơn Ngũ Hổ không tránh được no đòn.Lão Đại thấy Lão Ngũ bị đánh thì hét to một tiếng: - Khốn kiếp, ngươi dám đánh Lão Ngũ!? Các huynh đệ, lên!!!Lão Đại dẫn đầu cầm thánh khí tấn công Sài Dương, mấy người khác cũng xông lên ngay.Năm huynh đệ rất đoàn kết.Tuy bọn họ đồng lòng nhưng Sài Dương là Hư Thần tam tinh, năm người mới có cảnh giới Hư Thần nhất tinh làm sao đánh thắng được?Dù Sài Dương trần truồng chỉ có thể dựa vào nắm đấm thì Manh Sơn Ngũ Hổ vẫn không đánh lại.Lát sau trên núi tu luyện vang tiếng gào thét của Manh Sơn Ngũ Hổ.Dưới chân núi tụ tập nhiều võ giả. Sài Dương không mặc đồ chạy nhanh đi đã lan truyền khắp nơi, đám đông võ giả chạy tới xem việc vui. Bọn họ nghe tiếng gào thét từ đỉnh núi vọng xuống.- Chuyện gì xảy ra? - Trên ngọn núi có chuyện gì vậy?- Đi lên xem sao?- Ngươi dám lên? Sài Dương là Hư Thần tam tinh, không sợ bị đánh thì cứ lên.Đa số võ giả không dám lên núi, nhưng có một ít thực lực hơi mạnh như Hư Thần nhị tinh đỉnh cao, ít ỏi Hư Thần tam tinh hăng hái leo núi.Nhưng họ chưa đến đỉnh núi thì thấy năm tên trần trùng trục lao nhanh xuống.Năm tên trần truồng đã biến hình, cái đầu sưng to.Bọn họ chính là Manh Sơn Ngũ Hổ, hiển nhiên bị Sài Dương tức giận lột sạch đồ.Tiếng rống của Sài Dương vọng ra:- Năm đồ ngu các ngươi đừng để ta nhìn thấy bên ngoài Lạc Cửu Thần Cung, nếu không ta sẽ giết các ngươi!Manh Sơn Ngũ Hổ cắm đầu chạy trốn.- Chuyện gì vậy?- Hôm nay sao thế này, không lẽ nổi phong trào không mặc đồ đi dọa?Một số võ giả nữ thấy năm thân thể trơn bóng thì tái mặt hét chói tai:- A!!!Năm người chạy vắt giò lên cổ một lúc lâu sau mới ngừng lại trong một góc khuất. Năm người ngồi xổm thở hồng hộc.Các Manh Sơn Ngũ Hổ căm hờn hậm hực nói: - Đại ca . . . - Ài, huynh đệ chúng ta thật xui xẻo, giờ phải làm sao đây đại ca?- Mất luôn quần áo.- Tên khốn kiếp đó! Tên Sài Dương phải không? Hừ, sau này đừng để ta gặp ở bên ngoài, nếu không ta sẽ cắn chết hắn!Lão Nhị trông mong nhìn Lão Đại, hỏi: - Chúng ta làm sao bây giờ hả đại ca?Lão Đại trợn to mắt nói: - Còn làm sao nữa? Về Manh Sơn! Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, không thích hợp huynh đệ chúng ta lăn lộn, về Manh Sơn tốt hơn.Lão Ngũ cảm khái gật đầu nói: - Đúng rồi, về Manh Sơn. Đại ca nói đúng, Manh Sơn an toàn thoải mái hơn.Lão Đại đứng dậy, vung tay lên nói:- Đi, trước tiên đi cướp đồ, không thể cứ như vậy trở về.Manh Sơn Ngũ Hổ lên đường đi tìm con mồi.Lão Ngũ thấy một võ giả trẻ đi trong Trùng Điệp Phong liền báo cho Lão Đại:- Đại ca, phát hiện một mục tiêu!Lão Đại cũng thấy võ giả trẻ đang đi:- Là người đó?Lão Ngũ phân tích hợp lý rõ ràng:- Đúng rồi đại ca, trông tiểu tử này nhỏ tuổi, thực lực không quá mạnh, với uy danh của huynh đệ chúng ta cướp bóc hắn chắc không thành vấn đề.Lão Đại định ra lệnh hành động:- Rồi, vậy chọn hắn! Chuẩn bị . . . Lão Nhị chợt ngắt lời, nheo mắt nói: - Chờ chút đã đại ca! Tiểu tử trong đất báu tu luyện trông cũng trẻ nhưng . . . Lão Nhị đang ám chỉ Cảnh Ngôn.Lão Đại vỗ trán:- Phải rồi! Tiểu tử nhìn trẻ tuổi nhưng chưa chắc dễ đối phó.Lão Đại nhìn Lão Nhị, hỏi: - Làm sao bây giờ?Lão Nhị nham hiểm nhìn Lão Ngũ, nói: - Đại ca, nếu người này là con mồi Lão Ngũ chọn trúng thì để Lão Ngũ đi ra ngoài thử trước. Nếu tiểu tử đó thực lực bình thường chúng ta liền đi lên cướp, nếu tiểu tử đó mạnh thì để hắn đánh Lão Ngũ một trận là được.Lão Đại nhìn Lão Ngũ, khuôn mặt nghiêm túc nói: - Không tồi, ý này hay. Lão Ngũ lên đi, nhớ kỹ, không thể bôi xấu uy danh của Manh Sơn Ngũ Hổ chúng ta!Lão Ngũ hụt hơi nói: - Đại ca, cái này . . . không được đâu, tại sao để một mình ta đi?Lão Đại giơ chân đá Lão Ngũ bay ra thân cây:- Bớt nói nhảm đi, lão tử kêu ngươi lên thì lên!Lão Ngũ vừa lúc rớt xuống trước mặt võ giả trẻ đi một mình.Võ giả trẻ nhìn người trần truồng mặt sưng to đột nhiên xuất hiện trước mắt, sợ hết hồn.Lão Ngũ bò dậy, vỗ tro bụi dính trên người, khóe mắt liếc chỗ đám người Lão Đại núp, quay sang nhìn võ giả trẻ.Lão Ngũ nghiến răng quát hướng võ giả trẻ:- Tiểu tử, hãy giao ra tu di giới chỉ của ngươi!Võ giả trẻ cẩn thận nhìn kỹ xác định Lão Ngũ là con người chứ không phải quái vật đầu heo, hỏi: - Ngươi . . . muốn trấn lột ta?Lão Ngũ quát mắng:- Đúng vậy! Lão tử là Manh Sơn Ngũ Hổ uy danh lừng lẫy, trấn lột ngươi đó là xem trọng ngươi! Bớt nói nhảm đi, mau giao tu di giới chỉ ra!Võ giả trẻ không nói nữa trực tiếp tấn công Lão Ngũ.Lão Ngũ thấy đối phương đột nhiên ra tay thì hết hồn, nhưng giây sau đắc ý vênh váo. Vì võ giả trẻ chỉ là Nửa Bước Hư Thần, không tạo thành uy hiếp gì với gã.Lão Ngũ vênh váo nói: - Ha ha ha! Chỉ bằng tiểu tử nhà ngươi cũng dám ra tay với lão tử? Hết chương 980.



Bạn cần đăng nhập để bình luận