Kinh Khủng Tu Tiên Lộ

Chương 93: Việc cấp bách, Văn hội bẫy rập

Bảy loại lớn bị hoàn toàn quy nạp tổng kết, ngoại trừ công pháp Lý Thanh có thể nắm giữ trong thời gian ngắn, sáu loại khác đều cần thời gian dài học tập và nắm giữ mới có thể chân chính trở thành lực lượng trong tay.
Trong đó cần tiêu phí tinh lực và thời gian đều phi thường kinh người, Lý Thanh như có điều suy nghĩ.
"Tuy rằng ta có sáu bản hoàn chỉnh, nhưng ta không thể có nhiều tinh lực để khống chế như vậy, muốn đem chúng toàn bộ chuyển hóa thành thực lực của ta có chút khó khăn."
"Chỉ dựa vào Thiên Hạ Vạn Pháp Nhân Đạo Nhục Thân Phổ, trước mắt hẳn là đủ rồi."
"Trước mắt ta đã hoàn thành ba lần Tráng Thể, tiếp theo chí ít còn sáu lần."
"Ta cần đủ tinh khí thạch, số lượng ít nhất là hơn 600 mai."
"Như vậy trong tổng cộng sáu bản là bách khoa toàn thư, bản nào có thể dễ dàng chuyển hóa tài nguyên nhất?"
"Nhất định không nên để người khác chú ý, đề phòng người khác để mắt tới ta."
"Nếu không nhất định sẽ sinh ra ngấp nghé lợi ích, trừ khi có hậu trường mới có thể đảm bảo an toàn cùng lợi ích của ta."
Trong đầu Lý Thanh lặng lẽ hiện lên vô số suy tư, nửa ngày sau hắn cũng không đưa ra quyết định.
"Thu thập không ít tài liệu trên thân những thi thể ở Thiên Nữ tự kia, trong đó có loại có thể luyện khí, cũng có loại có thể luyện đan."
"Luyện khí có lẽ tương đối phù hợp, luyện đan chỉ cần xảy ra một chút sai lầm nhỏ liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, một người rất khó thành công."
"Nguyên lý của luyện khí đều là cố định, tài liệu cũng không tổn hại, có thể không ngừng lặp lại thử nghiệm."
"Bách khoa toàn thư cũng có hơn 3000 loại pháp khí khác nhau, có thể chọn lựa vài loại đơn giản nhất để luyện chế."
"Nhưng Pháp Kim cũng là phí tổn, tài liệu tự nhiên bình thường chiếm rất ít."
Lý Thanh yên lặng tính toán, "Có thể tới Bách Môn Nhai của Long Đạo Thành nhìn giá hàng nơi này."
Một mảnh suy tư trong đầu, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Thùng thùng thùng.
Lý Thanh bị cắt đứt suy nghĩ, trong lòng dâng lên một tia không vui.
Có chút không kiên nhẫn nói, "Người nào?"
"Xin hỏi Lý Tuần Hành có ở đây không?"
"Ta chính là, chuyện gì?"
"Tại hạ tới đưa thiếp mời."
"Thiếp mời?"
Trong đầu Lý Thanh hiện lên vô số nghi vấn, trực tiếp đi qua mở cửa ra.
Ngoài cửa là một thư sinh trẻ tuổi, mặc trang phục học sinh Tắc Hạ Học Cung.
Hắn cung kính nhìn Lý Thanh, đồng thời đưa lên một tấm thiệp mời vàng óng, "Lý Tuần Hành, đây là thiệp mời của Mộng Lan Văn Hội."
Lý Thanh cũng không nhận, ánh mắt nhìn hắn nói.
"Mộng Lan Văn Hội? Đó là cái gì?"
Học sinh trẻ tuổi cảm nhận được một loại cảm giác áp bách khó hiểu dưới ánh mắt của Lý Thanh, lập tức thấp giọng nói.
"Đây là Văn Hội do rất nhiều học sinh trong học viện tổ chức, chủ yếu là thảo luận đạo lý học phái, biện luận lẫn nhau, bởi vậy bình thường chúng ta sẽ mời giáo tập lão sư tham gia."
"Coi như là để bình phán Văn hội."
"Ngài là thiên hạ tuần hành, cho nên lần này văn hội muốn mời ngài tham gia, vì toàn bộ học sinh chúng ta bình phán biện luận chung."
Lý Thanh nghe được lời này thì nhướng mày, lắc đầu nói: "Không cần, ta không muốn tham gia, ngươi đi tìm các lão sư khác đi."
Nói xong đóng cửa lại, không hề nể mặt hắn chút nào.
Lý Thanh nhạy cảm ngửi thấy mùi âm mưu, mặc dù hắn không biết sau lưng chuyện này có cái gì, nhưng hắn cũng không muốn xen vào, cũng không muốn một cước bước vào bẫy rập do những người khác bố trí.
Học sinh kia đứng ở bên ngoài, nhìn đại môn trực tiếp đóng lại, trên mặt một mảnh mờ mịt, còn có một tia lúng túng.
Nhưng suy nghĩ một chút hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể xoay người rời đi.
Thư mời chỉ là mời, hắn cũng không có cách nào cưỡng ép người khác tham gia.
Lý Thanh ở trong phòng như có điều suy nghĩ, "Là ai? Tại sao lại muốn mời ta? Ta trở thành thiên hạ tuần hành mới ba ngày?"
"Đột nhiên lại đến một trận văn hội, ngẫm lại cũng biết là có tâm tư bất an."
"Học sinh tổ chức sao? Ta chỉ cùng một người có xung đột, chẳng lẽ là hắn?" Lý Thanh liệt ra mục tiêu đáng nghi ngờ trong lòng.
...
Trong một gian phòng của quán rượu, Chu Hưng Long đang tụ tập một sảnh với mấy học sinh y quan đạo mạo.
Chỉ nghe Chu Hưng Long cười lạnh nói, "Các ngươi có biết Thiên Hạ Tuần Hành mới tới này là ai không?"
"Không biết, chỉ nghe nói người này tuổi rất trẻ."
"Hơn nữa là phu tử tự mình trao tặng lệnh bài Thiên Hạ Tuần Hành."
Trong đó có một vị thư sinh khuôn mặt anh tuấn, mang theo khí chất âm nhu nói: "Nghe nói ngươi và người này từng có mâu thuẫn?"
Chu Hưng Long cười nhạt: "Không sai, ngày đó ở cửa học viện, hắn chặn cửa lớn, ta liền cãi nhau với hắn."
"Kết quả hại ta bị Trịnh lão đầu mắng một trận."
"Không ngờ hôm nay lại trở thành Thiên Hạ Tuần Hành, vốn đây là vị trí của phụ thân ta."
"Phụ thân ta không tranh, nhưng làm con cái, ta sẽ đòi lại công bằng cho phụ thân ta."
"Một người không biết từ đâu tới, có tài đức gì có thể đảm nhiệm Thiên Hạ Tuần Hành!"
"Đây chính là quyền lợi tuần hành khắp học viện trong thiên hạ, có tư cách để bình luận rất nhiều viện trong thiên hạ."
"Đây là quyền lợi và nghĩa vụ nặng nề, sao có thể để cho một người lai lịch không rõ đảm nhiệm?"
Trong mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, những người khác nghe vậy trong lòng cũng có chút không vui.
Nếu là một cái đại nho danh túc, cho dù kém một chút bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Một người trẻ tuổi tương đương bọn họ trở thành Thiên Hạ Tuần Hành, ai cũng không phục.
Mấy người bọn họ đều là cuồng sinh trong Tắc Hạ Học Cung, luôn luôn lấy việc công kích các loại thời chính triều đình mà nổi tiếng, ở trong học sinh cũng rất có danh vọng.
"Ta đã phái người đi mời hắn tham gia Mộng Lan Văn hội."
"Đến lúc đó chư vị có thể xuất ra vấn đề bén nhọn để hắn phán xét."
"Ngay trước mặt mọi học sinh mà vả mặt hắn, khiến hắn không thể xuống đài được."
"Chính mình từ chức vị Thiên Hạ Tuần Hành."
"Các ngươi có hứng thú không?"
Nam tử âm nhu tên là Anh Hoa Nguyệt, tên rất giống nữ nhân, làm người cũng vô cùng tâm ngoan.
Giỏi nhất là bắt giữ sơ hở trong lời nói của người khác, sau đó tiến hành phóng đại phản kích, học phái là tung hoành gia, được coi là đồng môn Chu Hưng Long.
Hơn nữa, mấy người đều là truyền nhân đạo thống chân chính, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, "Ta cảm thấy rất hứng thú, ta tới tham gia."
Chu Hưng Long gật đầu: "Có Anh huynh gia nhập, vậy càng thích hợp."
"Chuyện thú vị như vậy coi như thêm ta vào." Một nam tử sắc mặt thoáng phát vàng nói.
Phanh phanh phanh.
Ngay lúc mấy người nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Là ai?"
"Là ta."
Ánh mắt Chu Hưng Long sáng lên: "Mau vào đi."
Cọt kẹt... !
Tên đưa thiệp mời cho Lý Thanh đẩy cửa vào, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn Chu Hưng Long nói.
"Chu huynh, thật ngại quá, người nọ không có đáp ứng."
"Hắn nói hắn không có hứng thú, để chúng ta đi mời những người khác."
Chu Hưng Long nghe thế, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Rặc rặc.
Đôi đũa trong tay bị bẻ thành hai đoạn, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn.
"Tên này đúng là không nể mặt rồi, đường đường Thiên Hạ Tuần Hành."
"Học sinh mời hắn chủ trì Văn hội thế mà không đến, ta muốn đi học cung tố cáo người này."
"Thân là thiên hạ tuần hành, lại ngang nhiên cự tuyệt chủ trì Văn hội, đây là cự tuyệt Văn Đàn!"
"Chư vị có nguyện đi cùng ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận