Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ

Chương 1119: Hoàn

"Có lời này của ngươi, ta có thể yên tâm rời đi rồi."
Lý Ngôn Sanh ôn hòa cười, tiếp đó liền ngửa đầu uống cạn ly rượu.
"Ngươi phải rời khỏi?"
Uống xong rượu, Mộ Dung Húc không khỏi nhíu mày hỏi.
"Ừm, tình trạng của thái thượng hoàn đã ổn định, không cần ta phải ở bên cạnh chăm sóc nữa."
Lý Ngôn Sanh mỉm cười gật đầu nói, "Ta muốn đi ngao du tứ phương, tập trung vào y sách, hiện giờ Thấm Nhi đã có một gia đình tốt, ta cũng nên rời đi rồi."
"Khi nào ngươi đi, ta và Thấm Nhi sẽ đến tiễn ngươi."
Mộ Dung Húc khựng lại một chút sau đó nói. Chương 1119: Hoàn.
"Có lời này của ngươi, ta có thể yên tâm rời đi rồi."
Lý Ngôn Sanh ôn hòa cười, tiếp đó liền ngửa đầu uống cạn ly rượu.
"Ngươi phải rời khỏi?"
Uống xong rượu, Mộ Dung Húc không khỏi nhíu mày hỏi.
"Ừm, tình trạng của thái thượng hoàn đã ổn định, không cần ta phải ở bên cạnh chăm sóc nữa."
Lý Ngôn Sanh mỉm cười gật đầu nói, "Ta muốn đi ngao du tứ phương, tập trung vào y sách, hiện giờ Thấm Nhi đã có một gia đình tốt, ta cũng nên rời đi rồi."
"Khi nào ngươi đi, ta và Thấm Nhi sẽ đến tiễn ngươi."
Mộ Dung Húc khựng lại một chút sau đó nói. Hắn hiểu vì sao Lý Ngôn Sanh phải rời đi, thật ra hôm nay Lý Ngôn Sanh đến tham gia hôn lễ cũng là ngoài dự liệu của hẳn.
"Không được, giờ cảm Thấm Nhi hiện xúc không ổn định, không cần nói cho nàng biết, sẽ khiến nàng thương tâm."
Lý Ngôn Sanh lắc đầu nói, "Sáng sớm mai ta sẽ khởi hành, đường đi khó liệu, nếu nói với nàng, đến lúc đó nàng muốn hỏi, ta cũng sẽ không biết nên trả lời thế nào."
"Được, nếu ý ngươi đã như vậy thì nếu nàng không hỏi, ta cũng sẽ không nói". Mộ Dung Húc gật đầu.
"Đa tạ."
Lý Ngôn Sanh gật đầu, từ tay của tùy tùng lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ giao cho Mộ Dung Húc, "Đây là một ít thuốc mà ta nghiên cứu ra, tự mình cho ngươi ta mới yên tâm được, cũng coi như là một chút tâm ý chúc mừng tân hôn các ngươi."
"Hiện giờ một viên thuốc của Lý đại phu chính là thiên kim khó cầu, Mộ Dung Húc ta từ chối là bất kính rồi."
Biết đây là thứ tốt, ngẫm lại Thẩm Bích Thấm cũng sắp sinh, thai nhi là quan trọng nhất, cho nên Mộ Dung Húc cũng không từ chối mà liền nhận lấy.
Đồ của Lý Ngôn Sanh đưa đến tuyệt đối là đáng tin cậy.
"Như vậy ta trở về trước, chuẩn bị một chút ngày mai tiện cho việc khởi hành, không ở lại được lâu, sau này sẽ còn gặp lại."
Lý Ngôn Sanh ôm quyền chắp tay thi lễ, sau đó liền dẫn theo người xoay người rời đi. Nhìn thấy bóng dáng dần hòa mình vào màn đêm kia, ánh mắt Mộ Dung Húc không khỏi u ám thêm vài phần.
"Lý đại phu này, thật không phải là người đơn giản."
Quý Hiên Dật đi lên đứng cạnh Mộ Dung Húc nói, ánh mắt cùng nhìn theo bóng dáng Lý Ngôn Sanh rời đi, "Hắn là người ẩn nhẫn cùng không cần sự hồi báo, nếu là ta thì tuyệt đối không thể làm được."
"Làm sao vậy? Các ngươi đang nói chuyện gì?"
Lúc này, Tống Nhất Phàm một tay cầm một đùi gà, một tay cầm bầu rượu, vẻ mặt nghi hoặc đi lên hỏi.
Nhìn gương mặt còn xinh đẹp hơn nữ nhân kia của Tống Nhất Phàm thì hắn ta lại nhớ đế ngày đó ở Chương Châu phủ, lúc này Quý Hiên Dật có một loại cảm giác như tỉnh lại khỏi mộng.
"Không có việc gì, đi thôi, uống rượu đi."
Sau một hồi thất thần, hắn thoải mái cười, khoác lấy cổ Tống Nhất Phàm nói, "Hôm nay không say không về, Ngự 'Thiên, ngươi cũng đừng mong trốn được, bên kia còn nhiều huynh đệ vẫn chưa nhìn thấy được phong thái chiến thần của ngươi đâu."
"Đúng đúng, uống rượu cũng không thể thiếu tiểu gia, Mộ Dung Húc, có thể là trong trận chiến ta không bằng ngươi, nhưng bàn về việc uống rượu thì từ trước đến nay ta chưa từng thua."
Nghe thấy uống rượu, Tống Nhất Phàm lập tức vui vẻ, đắc ý giơ bầu rượu về phía Mộ Dung Húc.
"Huynh đệ đã mời, đương nhiên ta sẽ tuân lệnh."
Tửu lượng của Tống Nhất Phàm đương nhiên là Mộ Dung Húc đã nghe nói qua, tuy rằng trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bằng hữu của Quý Hiên Dật ở kinh thành khá đông đảo, hôm nay lại cố ý đến trợ giúp hắn, thêm nữa mấy biểu ca của Thẩm Bích Thấm cùng những người có quan hệ với Ngụy Quốc Công phủ nữa, đúng là Mộ Dung Húc khó mà chống đỡ được, cuối cùng chỉ có thể giả bộ say rượu rồi lấy cớ thoát thân.
Nhưng dù vậy, lúc đi đường bước chân cũng không tránh khỏi có vài phần mơ hồ.
"Phu nhân, chủ tử uống rượu hơi nhiều, phiền người chăm sóc."
Một đường đi này cơ hồ hắn đều phải nhờ mấy long ẩn đỡ về.
"Được, vất vả cho các ngươi rồi."
Nhìn thấy Mộ Dung Húc như vậy, Thẩm Bích Thấm cả kinh, nhanh chân đi về phía trước đỡ hắn vào lại giường, sau lại sai người chuẩn bị canh giải rượu rồi nàng tự mình bón cho hắn uống hết.
"Ừm, A Thấm..."
Chờ khi uống xong một chén canh giải rượu thì cuối cùng Mộ Dung Húc đã từ từ tỉnh táo lại.
"Chàng tỉnh rồi, sao lại uống nhiều rượu như vậy, không phải chàng đồng ý với ta sẽ cố gắng kiềm chế lại sao?"
Thẩm Bích Thấm ở một bên lau mặt cho hắn, vừa tức giận nhìn hắn nói, "Cơ thể vừa mới khỏi, cũng không biết tiết chế chút nào."
"Chuyện này cũng không thể trách ta, đều do nương tử quá được hoan nghênh, một đống tình địch lại mời ta tiếp không xuể."
Một tay đem Thẩm Bích Thấm bế lên giường, Mộ Dung Húc lại duỗi tay ôm lấy nàng, ánh mắt hạnh phúc sủng nịnh, "A thấm, rốt cuộc đã cưới được nàng, sau này ta muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, cả đời không rời xa nhau."
"Ừm, cả đời sẽ không rời xa nhau."
Thẩm Bích Thấm đem đầu dựa vào ngực hắn, đôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Kiếp trước thế nào dường như vào giờ phút này đã vô cùng mơ hồ, những ủy khuất cùng thống khổ đó đều đã rời xa nàng, bây giờ cũng chỉ còn lại hạnh phúc cùng ấm áp mà thôi.
Trải qua hai đời, tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là có được một gia đình, sau đó tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu nàng, chiều chuộng nàng, bảo vệ nàng, rồi cùng nàng sống trọn đời bên nhau. Vốn tưởng rằng nàng sẽ phải sống cô độc nốt phần đời còn lại, nhưng hiện giờ đã khác rồi, mong muốn của nàng đã thành sự thật.
Nến đỏ cả đêm không tắt, trên chiếc giường cưới lớn màu đỏ thẫm, mười ngón tay hai người đan vào nhau, ôm nhau, nghe tiếng tim đập của nhau và từ từ đi vào giấc ngủ.
Trăng sáng trên cao, chiếu xuống mặt đất, giờ phút này ở phía xa xa dường như có người đang tấu lên một khúc nhạc:
Ai hôn lên mắt ta, che đi nửa đời đau khổ.
Ai, vuốt ve mắt ta, an ủi nửa đời đau thương.
Ai, làm nóng trái tim ta, xóa đi nửa đời băng giá.
Ai, đỡ lấy vai ta, đuổi đi nửa đời câm lặng.
Ai, chạm vào tim ta, giấu đi cả đời buồn bã.
Ai, bỏ ta mà đi, để ta một đời đơn độc.
Ai, hiểu ý của ta, khiến ta cả đời không hối hận.
Ai, giúp ta một tay, tung hoành khắp nơi.
Ai, dốc cạn tâm tư, khiến mọi tất đất đều hóa hư không.
Ai, che đi nỗi buồn, thêm vào tiếng cười, làm tâm ta điên cuồng.
Y, che đi môi ta, giúp ta thoát khỏi kiếp trước cô độc.
Y, ôm lấy ta, giúp ta thoát khỏi kiếp trước phù phiếm.
Nắm lấy tay người, cùng người điên cuồng vạn kiếp Hôn thật sâu lên đôi mắt, cùng ngươi vĩnh viễn luân hồi.
Nắm lấy tay người, cùng người trải qua một đời phong sương.
Hôn lên đôi mắt, tặng người một đời chung tình.
Ta, dắt tay người, nhận lấy cuộc đời của người.
Ta, vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp của người, che chở người một đời gió mưa.
Tặng cho người một đời tình ý.
Nắm lấy tay người, yêu thương người, đưa người qua một đời vô thường Hôn thật sâu lên đôi mắt, cùng ngươi vĩnh viễn luân hồi.
Nắm lấy tay người, cùng người trải qua một đời phong sương.
Hôn lên đôi mắt, tặng người một đời chung tình.
Ta, dắt tay người, nhận lấy cuộc đời của người.
Ta, vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp của người, che chở người một đời gió mưa.
Tặng cho người một đời tình ý.
Nắm lấy tay người, yêu thương người, đưa người qua một đời vô thường.