Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1379: Thí Luyện Quỷ Dị (Phần 2)

- Ừm, đi một bước tính một bước.
Nói xong, hai người không lãng phí thời gian nữa, quay đầu nhìn về một bên.
Cho đến lúc này, Lâm Hữu mới chú ý tới cảnh tượng xung quanh.
Bình đài hình tròn bọn hắn đang đứng đang bị một mảnh mê vụ bao phủ.
Mơ hồ trong đó còn có thể nhìn thấy mười bóng người uy nghiêm hình thái khác nhau đứng vững ở biên giới bình đài, dường như bễ nghễ chúng sinh.
Bên cạnh mỗi bóng người đều có một con đường dài kéo vào trong sương mù, không biết thông tới nơi nào.
Dường như là muốn để cho bọn hắn tiến hành lựa chọn.
Một khi chọn sai, chỉ sợ cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội với vị trí Chủ Thần, thậm chí có khả năng gặp phải nguy hiểm.
- Bên kia!
Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Hữu khoá chặt một bóng người vĩ ngạn trong đó, kiên định đi tới.
Kỷ Vân Sương kinh ngạc hỏi:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Nàng ở trong không gian và quang cảnh khác với Lâm Hữu nhìn thấy, cho nên cũng không thể phân biệt ra được những bóng người này khác nhau chỗ nào.
Lại thêm mê vụ vờn quanh, nàng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao đây chính là liên quan đến tranh đoạt Thần Vị.
- Hẳn là không sai được.
Lâm Hữu chắc nói rất chắc chắn.
- Ta cảm nhận được một khí tức vô cùng quen thuộc từ trên người hắn, rất có thể chính là Chủ Thần của Vạn Giới chúng ta.
- Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng đã nói, chỉ có Chủ Thần đời trước vẫn lạc thì thần vị mới có thể trống ra, như vậy kết quả chỉ có một, con đường này là thông đến vị trí Chủ Thần!
Lâm Hữu bởi vì mang trên người Trung Tâm Thế Giới của chủ thần, cho nên sinh ra liên hệ kỳ dị nào đó với Chủ Thần của Vạn Giới, khiến hắn có thể rõ ràng cảm giác được mười bóng người này khác nhau.
Có lẽ đây chính là manh mối mảnh không gian quỷ dị kia cung cấp cho bọn hắn phá cục, đồng thời cũng là nhắc nhở cho bọn hắn.
- Chủ Thần của Vạn Giới à?
Kỷ Vân Sương kinh ngạc nhìn thoáng qua bóng người vĩ ngạn kia, không cảm giác được khác nhau chút nào.
Nhưng từ tín nhiệm đối với Lâm Hữu, nàng vẫn đi theo, cùng đi với Lâm Hữu, chậm rãi bước lên con đường kia, biến mất ở trong sương mù.
[Chúc mừng ngài đã thành công mở ra cửa thứ ba của Thần Chi Thí Luyện: Khởi nguyên của chúng thần.]
[Mời tiếp tục đi tới, tìm kiếm con đường thông đến nội điện, tiến vào nội điện tức là thí luyện thành công.]
Quả nhiên.
Nghe được nhắc nhở trong đầu, Lâm Hữu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra hắn cũng không nắm chắc trăm phần trăm rằng mình đúng, chỉ là lựa chọn một đáp án có khả năng nhất mà thôi.
May mắn lựa chọn của hắn không sai, con đường này quả nhiên chính là thông đến cửa ải tiếp theo.
Quay đầu lại nhìn về phía sau lưng, phát hiện con đường lúc bọn hắn đến đã hoàn toàn biến mất.
Nói cách khác, một khi đã lựa chọn thì sẽ không có bất kỳ đường lui nào nữa, cũng không có bất kỳ cơ hội đổi ý nào.
- Vậy mà thật bị ngươi chọn đúng rồi!
Kỷ Vân Sương ngạc nhiên không thôi, không biết vì sao Lâm Hữu có thể đưa ra câu trả lời chính xác nhanh như vậy, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng trở nên cổ quái.
Ban đầu, khi còn ở trong Vạn Giới, nàng cũng không ít lần nghe được có người nói Lâm Hữu là số mệnh chi tử, con riêng của Chủ Thần.
Hiện tại liếc một cái đã có thể tìm được phương hướng chính xác của Chủ Thần Vạn Giới bọn hắn, làm nàng cũng không thể không hoài nghi tính chân thật của chuyện này.
Nếu như Lâm Hữu biết ý nghĩ của nàng, có lẽ sẽ dở khóc dở cười.
Ở trong Vạn Giới quả thực có con riêng của Chủ Thần, nhưng lại không phải hắn.
- Ta cũng chỉ là đoán mà thôi, trước mắt chúng ta vẫn nên nắm chặt thời gian thông qua nơi này rồi nói sau.
Lâm Hữu không xoắn xuýt ở trên chuyện này, triệu hoán mấy Vương Tộc đến bên cạnh, bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Lúc này, vị trí của bọn hắn là một con đường rộng rãi không nhìn thấy điểm cuối.
Xung quanh đều bị mê vụ bao phủ, che đậy tầm mắt và cảm giác, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng đạo hắc ảnh du đãng vừa đi vừa về.
Kỷ Vân Sương hỏi:
- Có muốn thử xem trong sương mù này có cái gì không?
Một đường đi tới này, bọn hắn đã cảm nhận sâu sắc được sự quỷ dị trong thí luyện của Khởi Nguyên Thần Điện, căn bản không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Vạn nhất con đường này là tử lộ, vụ khí xung quanh mới là lối ra, vậy bọn hắn cũng không cần uổng phí năng lực tìm kiếm khắp nơi.
- Được, để ta thử xem sao.
Lâm Hữu vừa nói vừa triệu hoán một binh chủng mọc thêm đến bên cạnh, để nó tiến vào trong sương mù.
- Hống!
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Binh chủng mọc thêm vừa bước vào sương mù không bao lâu thì liên hệ giữa Lâm Hữu và nó đã triệt để cắt đứt, biến mất không thấy gì nữa.
- Chết! Hơn nữa còn là trực tiếp bị giết chết!
Đừng nói Lâm Hữu, ngay cả Kỷ Vân Sương ở bên cạnh cũng biến sắc.
Nàng vô cùng rõ ràng binh chủng Siêu Phàm của Lâm Hữu mạnh bao nhiêu, như vậy cũng bị miểu sát lập tức, bọn hắn tiến vào trong kết quả có thể nghĩ.
- Xem ra chỉ có thể đi con đường này theo nhắc nhở mà thôi.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, may mắn vừa rồi hắn phái ra là thể phân thân, nếu không thì hắn đã uổng phí một binh chủng Siêu Phàm.
Trong lòng Kỷ Vân Sương vẫn còn sợ hãi nói:
- Vậy thì đi thôi.
Sau đó hai người không dừng lại nữa, dọc theo đường đi tiếp tục tiến lên, vừa âm thầm cảnh giác.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng hít thở của hai người.
Kỷ Vân Sương nhìn thoáng qua bóng người cao lớn đi ở trước mặt mình và khuôn mặt bình tĩnh kia, đột nhiên cảm giác được một cảm giác an tâm.
- Chúng ta đã thật lâu không sóng vai chiến đấu giống như bây giờ rồi?
Nàng yên lặng nói, âm thanh quanh quẩn ở trên đường.
Nhưng đáp lại nàng lại là hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, xung quanh chỉ còn lại tiếng bước chân và tiếng hít thở của nàng.
Biến hóa đột nhiên xuất hiện làm Kỷ Vân Sương tâm tình còn có chút phức tạp giật mình, bỗng nhiên dừng chân lại.
Khi nàng nhìn về phía Lâm Hữu thì lại phát hiện thân thể của hắn đang bắt đầu phi tốc vặn vẹo, biến thành một cái miệng lớn khủng bố, ngay cả đường lát đá xung quanh cũng biến thành một mảnh mê vụ. Ảo giác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận