Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1389: Thời Gian Đảo Ngược (Phần 2)

Lâm Hữu không quay đầu nhìn hiệu quả công kích, triệu hồi binh chủng trực tiếp cưỡi Tiềm Long bay lên không trung, bỏ chạy về một phương hướng khác.
Linh Tịch và Hoa Tinh thì không ngừng sáng lên kỹ năng, trị liệu thương thế trên ngực hắn.
- Tiểu tử, chạy đi đâu!
Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Hắn vừa bay lên không bao lâu, sau lưng đã truyền đến một tiếng quát lớn.
Vu Phong thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng không bị bao nhiêu thương tổn lại một lần nữa xuất hiện, vượt không gian nhanh chóng tới gần.
Lâm Hữu không thể làm gì khác hơn là cũng thi triển Pháp Tắc Không Gian, tăng tốc tốc độ phi hành của Tiềm Long, mấy người Linh Tịch thì không ngừng dùng kỹ năng từ xa quấy rối.
May mắn mảnh không gian này còn lớn hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Hai người một đuổi một chạy, rất nhanh đã bỏ lại nơi giao chiến lúc trước ở sau lưng.
Có Pháp Tắc Thời Gian quấy rồi, hai bên chính là người này cũng không thể làm gì được người kia, triển khai một trận truy đuổi chiến kinh động tâm phách trên không trung.
Có đến vài lần Lâm Hữu suýt nữa bị đối phương đánh trúng, miểu sát tại chỗ.
Nhưng đều bị hắn dùng các loại thủ đoạn tiêu trừ, lần nữa kéo dài khoảng cách.
Chỉ có điều để Lâm Hữu không ngờ hắn tới chính là, lực lượng pháp tắc của đối phương còn hùng hậu hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Mãi sau khi truy sát gần nửa giờ, rốt cục mới dần dần hiển lộ xu hướng suy tàn, tốc độ biến chậm lại.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vu Phong đang ngự không phi hành thì mày nhăn lại, phát hiện lực lượng pháp tắc của mình hình như tiêu hao nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Nên biết.
Hắn ở dưới hình thái hoá thú, tốc độ khôi phục lực lượng pháp tắc đã trực tiếp tăng gấp đôi, gần như có thể làm được điều khiển pháp tắc không gian trong thời gian dài.
Cho dù một mực phát động công kích thì cũng không nên nhanh như vậy mới đúng.
Nhưng bây giờ mới qua nửa giờ mà lực lượng pháp tắc trong cơ thể hắn đã không còn thừa bao nhiêu.
Bỗng nhiên, hắn nhận thấy được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng màu đen một mực treo trên đầu Lâm Hữu.
Cẩn thận cảm nhận, vẻ mặt của hắn không khỏi biến đổi.
Không ngờ rằng ánh sáng do vầng trăng kia phát ra lại làm lực lượng pháp tắc của hắn không ngừng giảm xuống, hơn nữa tốc độ vô cùng chậm chạp, chậm đến ngay cả hắn cũng không phát giác.
- Chết tiệt!
Hắn thầm chửi một tiếng, trực tiếp giải trừ Pháp Tắc Không Gian, cả người rơi xuống đáy rừng rậm phía dưới.
- Bị phát hiện rồi sao?
Lâm Hữu quay đầu lại, hắn cũng không quá ngoài ý muốn.
Thậm chí có thể kiên trì lâu như vậy mới bị đối phương phát hiện đã hoàn toàn vượt qua hắn mong muốn.
Nhìn thoáng qua rừng cây rậm rạp phía dưới, vẻ mặt của hắn rốt cục trầm xuống.
Hắn chờ giờ khắc này đã quá lâu rồi.
Đối phương không có cách nào triệu hoán binh chủng, càng không có thủ đoạn khôi phục, bây giờ lực lượng pháp tắc tiêu hao sạch sẽ, lại bị phế một con mắt.
Nếu như nói thời điểm động thủ thích hợp nhất thì đó chính là lúc này!
Một khi để cho đối phương khôi phục lại, hắn vẫn như cũ phải đối mặt với không ngừng truy sát, còn không bằng liều một phen.
- Đi, hôm nay chúng ta giết Thiên Thần!
Nói xong, Lâm Hữu không chần chờ nữa, thay đổi phương hướng một đầu đâm vào trong rừng rậm, triệu hoán toàn bộ 400 ngàn đại quân thực vật ra vây quanh Vu Phong.
- Không mượn cơ hội chạy trốn mà ngược lại muốn tới công kích ta?
Cảm giác được bóng người bốn phía nhanh chóng tới gần, Vu Phong đang khôi phục xùy cười, nhưng nụ cười của hắn lại vô cùng âm lãnh, trong mắt cũng dần dần bị sát ý bao trùm.
Chỉ là Chân Thần mà muốn xuất thủ với một Thiên Thần như hắn, quả thực buồn cười!
- Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Trong tiếng gầm rống tức giận, thân thể của hắn tiếp tục bành trướng, tiến vào trạng thái Hoá Thú.
Tiếp theo lòng bàn chân nổ vang một tiếng, cả người hoá thành tàn ảnh biến mất tại chỗ, trực tiếp khoá chặt binh chủng phía sau Lâm Hữu.
Nhưng hắn không ngờ.
Lúc này, Lâm Hữu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Hắn nâng cánh tay lên, dưới Gào Thét Dã Man thêm vào, toàn bộ binh chủng Vương Tộc và Siêu Phàm đều bùng nổ thủ đoạn mạnh nhất, nhắm chuẩn chỗ Vu Phong vừa đứng.
Thấy một màn như vậy, Vu Phong lập tức nhíu mày.
Không phải tên này sẽ là cho rằng, có Pháp Tắc Thời Gian là có thể ngăn cản hắn dưới trạng thái hoá thú chứ?
Nhưng một giây sau, vẻ mặt của hắn lại đột nhiên biến đổi.
- Vù.
Dao động quen thuộc lại xuất hiện.
Lần này, không còn là tốc độ trở nên chậm hoặc là Thời Gian Ngưng Đọng nữa, mà chính là Thời Gian Đảo Ngược!
Trong nháy mắt, Vu Phong đã lùi về vị trí cũ với vẻ mặt kinh hãi, tính cả trạng thái Hoá Thú trên người hắn cũng theo đó biến mất, biến trở về hình người ban đầu, trên người cũng theo đó xuất hiện các loại trạng thái giảm phòng thủ và giảm thuộc tính.
Mà công kích của đại quân thực vật không bị Pháp Tắc Thời Gian bao trùm cũng ầm vang hạ xuống vào giờ khắc này.
- Đảo ngược thời gian? Sao ngươi có thể đảo ngược thời gian?
Tiếng kêu sợ hãi bén nhọn giống như vịt đực bị bóp cổ từ trong miệng Vu Phong truyền ra.
Không có Hoá Thú gia trì, hắn lập tức bị công kích của 400 ngàn đại quân bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận