Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1451: Tờ Mờ Sáng, Bình Minh Mới (Phần 2)

Cũng tốt, liều mạng lâu như vậy. Bây giờ rốt cục hắn đã có thể nghỉ ngơi thật tốt...
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu chậm rãi nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm thụ ý thức tiêu tán.
- Mẹ, người này là ai?
- Đương nhiên là thương thiên đại lão gia sáng tạo thế giới này của chúng ta rồi.
Bỗng nhiên, một âm thanh đối thoại mơ hồ vạch phá hắc ám, cắt đứt suy nghĩ của Lâm Hữu.
Hắn bỗng nhiên giãy dụa mở to tròng mắt, nghi ngờ nhìn bốn phía.
Âm thanh, hắn lại nghe được âm thanh. Tại sao nơi này lại có thể có âm thanh của người khác?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, ngay sau đó lại là từng âm thanh bất đồng vang lên.
- Sáng Thế Thần đại nhân, xin ngài phù hộ hoa màu năm nay thu hoạch bội thu. . . .
- Chủ Thần ở trên, nhất định phải phù hộ ta giác tỉnh thành công. . . .
- Ông trời nha, xin cho con dâu nhà ta bình an, sớm cháu trai ẵm đi. . . . .
- Ta muốn ngày mai cha mẹ có thể trở về gặp ta, xin nhờ. . . . .
Âm thanh hoặc to hoặc nhỏ, hoặc gần hoặc xa từ mỗi một phương hướng không ngừng truyền đến, lập tức làm cho mảnh không gian yên tĩnh trở nên ồn ào náo nhiệt lên.
Lâm Hữu nghiêm túc cảm nhận, những âm thanh này nhiều đến mấy ngàn tỷ âm thanh, tất cả đều đang kể về các loại nguyện vọng giản dị tự nhiên. Mà xưng hô của bọn hắn cũng muôn màu muôn vẻ, Chủ Thần, Sáng Thế Thần, Ông Trời, các loại xưng hô này dường như đến từ nhiều thế giới khác nhau, nhưng tất cả lại tụ tập ở cùng nhau, hóa thành từng sợi tơ liên tiếp đến phía trên linh hồn của hắn.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào một sợi tơ trong đó, hình ảnh trước mắt lại đột nhiên thay đổi.
Một tiểu nữ hài với gương mặt bẩn thỉu đang thành kính triều bái một pho tượng đơn sơ, miệng lẩm bẩm.
- Thương thiên đại lão gia, cầu ngươi phù hộ cho bệnh của mẹ nhanh khỏi, sau này Nha Nha nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mẹ, sẽ không tiếp tục hồ nháo nữa. Nói xong, nàng lại cúi người thật sâu xuống, nhẹ nhàng dập đầu trên mặt đất.
Lâm Hữu theo ánh mắt nàng nhìn về phía trước, phát hiện pho tượng nàng đang bái, thình lình chính là điêu khắc theo hình dạng của hắn. Mà ở xung quanh pho tượng vẫn còn có rất nhiều người giống như hai mẹ con này, đều đang dâng hương triều bái, hứa lấy đủ loại nguyện vọng.
Đằng sau mỗi một sợi tơ đều kết nối đến nguyện vọng giản dị tự nhiên của một dân chúng bình thường, hàng tỷ sợi tơ hội tụ đến cùng một chỗ, cũng dần dần mang đến một chút ánh sáng cho mảnh không gian này.
- Những người này. . . . Đều là con dân bên trong Thế Giới Bản Nguyên của ta sao?
Nhìn những hình ảnh trước mắt, trong lòng Lâm Hữu cảm khái không thôi.
Tuy lãnh chúa mới là chủ đạo của thế giới này, nhưng số lượng nhiều nhất lại là những dân chúng bình thường mà ngày bình thường có thể nhìn thấy ở khắp nơi này, cũng là căn cơ của toàn bộ thế giới. Cho dù lãnh chúa có mạnh hơn nữa nhưng không có những dân chúng bình thường này thì mạnh cho ai xem?
Lại có ai làm những chuyện bé nhỏ bình thường không chú ý của bọn hắn chứ?
- Đã như vậy, vậy hay để ta làm một chuyện cuối cùng cho các ngươi đi.
Lâm Hữu thở dài một tiếng, sau đó đem một chút lực lượng linh hồn cuối cùng của mình khuếch tán ra, hóa thành một luồng năng lượng theo sợi tơ đáp lại nguyện vọng của các con dân.
- Mẹ Nha Nha, chồng ngươi tỉnh rồi, ngươi nhanh trở về xem một chút!
Đột nhiên, bên tai hai mẹ con đang thành kính triều bái truyền đến một tiếng gọi dồn dập.
- Ngươi nói cái gì? Hắn đã tỉnh lại rồi sao?
Hai người kích động quay đầu, nhìn về phía người vừa nói chuyện kia. Sau đó lập tức kịp phản ứng, lại liều mạng dập đầu mấy cái với pho tượng.
- Cảm tạ thương thiên đại lão gia! Cảm tạ thương thiên đại lão gia!
Nàng cứ dập đầu như vậy liên tiếp năm cái, lúc này mới đỡ lấy đứng dậy, vội vàng chạy về nhà.
Cùng lúc đó, nhưng nơi khác cũng không ngừng vang lên từng tiếng hô hoán kích động.
- Ha ha, thành công, ta rốt cục đã giác tỉnh thành công! Đa tạ Chủ Thần phù hộ!
- Trương bà tử, đừng bái nữa, Thúy Lan nhà ngươi sinh rồi, sinh một tiểu tử mập mạp, mẹ con bình an!
- Cha, mẹ, các ngươi đều trở về rồi!
- Trời mưa! Trời mưa! Ông trời thật hiển linh!
Trong các ngõ ngách trên thế giới, bao gồm cả đại lục Bản Nguyên và không gian vũ trụ đều tràn ngập tiếng hoan hô đếm mãi không hết, quanh quẩn trong mảnh không gian đen nhánh này.
Thấy các con dân vui sướng từ nội tâm, Lâm Hữu không khỏi nhếch miệng lên.
Giống như bị cảm giác giản dị tự nhiên này của bọn hắn cảm nhiễm, hắn cũng rốt cục hao hết một tia lực lượng sau cùng, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thế nhưng ngay khi hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ đợi tử vong cuối cùng tiến đến thì một đạo đạo quang mang màu vàng kim đột nhiên từ những sợi tơ không ngừng hiện lên.
Từ lúc mới bắt đầu một hai căn, đến sau đó ngàn vạn căn, lại đến sau cùng đến chục triệu.
Sợi tơ càng ngày càng nhiều, chúng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến chỗ của hắn, cũng dần dần chiếu sáng mảnh không gian này, tất cả đều tụ hợp vào trong linh hồn của hắn bên.
Đùng!
Lực lượng vượt qua tưởng tượng bành trướng, nổ tung trong linh hồn của hắn, làm cả người hắn run lên, ý thức đều trở nên tỉnh táo lại.
- Đây là. . . . . Lực lượng Tín Ngưỡng à?
Lâm Hữu trừng to mắt, cảm nhận được một luồng lực lượng rót vào trong cơ thể mình.
Tuy lực tín ngưỡng của những dân chúng bình thường này vô cùng yếu ớt.
Nhưng hàng triệu, hàng chục triệu đạo tín ngưỡng lực lượng đồng thời xuất hiện trong nháy mắt hội tụ thành một dòng nước lũ khủng bố, thậm chí vượt qua tất cả lực lượng của hắn trước đó!
Có lực lượng này quán thâu, linh hồn vốn đã phá nát không chịu nổi của hắn lại được chữa trị với tốc độ cực nhanh mà mắt thường thấy được.
Ngay cả lỗ thủng ở chính giữa cũng dần dần ngưng tụ ra một mảnh cây mới.
Thế Giới Thụ?
Trong lòng Lâm Hữu chấn động, khó có thể tin nhìn vị trí trung tâm linh hồn của chính mình.
Càng làm cho hắn không nghĩ tới là, sau đó Thế Giới Thụ bắt đầu xuất hiện một thanh trường kiếm, một cái bia mộ và một khối Nguyên Tố Chi Thạch. . . . .
Trong nháy mắt, hạch tâm lãnh địa của mười đại chủng tộc xuất hiện toàn bộ, ngưng tụ thành hình ở trong linh hồn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận