Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 175: Đi Nước Lưu Hỏa Trước

Đương nhiên, ngoài miệng vẫn phải khách sáo một chút, cho nên lão đành phải tạm thời nhận lời, không dám làm trái lời Lâm Hữu.
Tiết Trường Quý và Ngụy Cương ngồi bên cạnh nhìn một màn này lại không nhịn được sinh ra kính nể trong lòng.
Lãnh chúa đại nhân chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã ép xuống mấy tu luyện giả cấp sáu có dáng vẻ bệ vệ này, nếu đổi thành bọn họ, khẳng định không thể làm được như vậy.
- Được rồi, kế tiếp Tiết tổng quản, ngươi phụ trách nói chuyện với bọn họ, ta còn có chuyện gì cần xử lý, phải đi đây.
Tiết Trường Quý am hiểu loại đàm phán này hơn hắn, cho nên Lâm Hữu không cần thiết phải có mặt ở nơi này, chỉ để lại Rồng Yêu Vương phụ trách trông coi, hắn mang theo Linh Tịch cùng rời đi.
- Cung tiễn lãnh chúa đại nhân!
Tiết Trường Quý và Ngụy Cương hô to một tiếng.
Sau khi cung tiễn Lâm Hữu, lão tiếp tục hiệp đàm công việc cùng hai sứ giả thành Song Diệp.
Có sự uy hiếp của binh chủng cấp bảy và một màn vừa rồi, mấy sứ giả kia càng không dám có chút ngang ngược nào.
Rất nhanh, Lâm Hữu đã rời khỏi đại sảnh tiếp khách đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy con đường đầy người đến người đi, đã náo nhiệt hơn khi trước rất nhiều, hắn không trực tiếp quay về lãnh địa, mà ung dung đi dạo trên đường.
Nhóm cư dân lãnh địa đang tập trung quanh đó nhìn thấy Lâm Hữu đều nhiệt tình thăm hỏi hắn.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài tới rồi.
- Chào lãnh chúa đại nhân.
- Ra mắt lãnh chúa đại nhân.
- Lãnh chúa đại nhân, ta có bánh bao thịt vừa hấp xong, ngài muốn nếm thử hay không?
Những người mở cửa hàng bày bán cạnh đường này, cơ bản đều là đám cư dân lãnh địa đi theo Lâm Hữu sớm nhất, bọn họ đã cùng hắn trải qua những ngày quá khổ.
Cho nên bọn họ thật lòng tôn kính Lâm Hữu.
Hiện giờ, thành Hoàng Sa dần dần trở nên tốt hơn, bọn họ cũng dựa vào ưu thế cư dân bản địa từ sớm, mà sửa lại nhà cửa một lần, bắt đầu tận dụng mặt tiền nhà mình mở cửa hàng buôn bán.
Một ít người nhanh nhạy, đã đầu tư mở tiệm cơm quán trọ, việc làm ăn càng ngày càng nóng bỏng, cuộc sống cũng có cải thiện thật lớn.
Nhìn cảnh này, lại nhớ tới khi khi mình vừa tới nơi đây, hình ảnh những cư dân lãnh địa ấy không nỡ ăn hết một miếng thịt mình phát xuống khiến Lâm Hữu không nhịn được có chút thổn thức.
Một tia cảm giác thành tựu bỗng nhiên sinh ra từ đáy lòng hắn.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên từ phía xa xa truyền đến một đợt tiếng pháo bùm bùm, làm dấy lên mảng lớn bụi mù đầy vui mừng trên đường, khiến đám người đi ngang qua đều nghỉ chân nhìn lại.
Chỉ thấy ở cuối con đường, một đội ngũ đón dâu thật dài xuất hiện, bọn họ đang từ từ đi về phía bên này.
Một hán tử với khuôn mặt chất phác, thân mặc áo bào đỏ, ngồi trên ngựa dẫn đầu đội hình nọ, vừa nhếch miệng cười vừa ôm quyền đáp lại những lời chúc mừng của mọi người hai bên đường.
Vây quanh hai bên đội ngũ là một nhóm trẻ nhỏ, chúng vui mừng đùa giỡn chạy đuổi theo nhau, còn tranh cướp tiền lì xì bánh kẹo cưới vừa được người phụ trách lễ vật rải xuống.
Hình như có người đang đón dâu?
Lâm Hữu âm thầm kinh ngạc.
Mà ngay khi hắn đứng bên đường thờ ơ quan sát, chú rễ kia cũng chú ý tới hắn, ánh mắt người nọ đột nhiên sáng lên.
- Lãnh chúa đại nhân? Tại sao ngài lại đến đây?
Dứt lời, chú rễ vội vàng xuống ngựa rồi chạy đến trước mặt Lâm Hữu, chuẩn bị quỳ lạy hắn.
- Được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui của ngươi, muốn lạy cũng phải lạy cao đường.
Lâm Hữu trực tiếp đỡ lấy hán tử nọ, khuôn mặt đầy ý cười nói.
Hắn còn nhớ, hán tử này chính là Thiết Ngưu người gia nhập đội ngũ lấy quặng mỏ của hắn sớm nhất, hơn nữa cũng là người cực kỳ chăm chỉ nạo vét đường sông.
Không nghĩ tới chỉ qua vài ngày, gia hoả này đã cưới được vợ, xem ra cuộc sống của đối phương đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Thiết Ngưu nhìn Lâm Hữu, cũng vô cùng vui sướng kích động, hắn lập tức đứng thẳng dậy, vừa ngây ngô cười vừa không nhịn được đưa tay gãi đầu.
- Nếu vậy, lãnh chúa đại nhân, ngài xem hôm nay ta cưới vợ, ngài muốn tới làm chủ hôn lễ cho ta hay không?
Nói xong, hắn lại tràn ngập chờ mong nhìn Lâm Hữu.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, bản thân mình có hôm nay, tất cả đều là Lâm Hữu mang đến, cho nên trong lòng hắn cực kỳ kính trọng Lâm Hữu.
Nếu có thể mời được Lâm Hữu tới làm chủ hôn lễ, tuyệt đối là một vinh quang lớn lao đối với hắn.
- Được, nhưng hôm nay ngươi cần phải mời ta uống thêm vài chén rượu mừng mới được.
Mặt của Lâm Hữu tươi cười nói.
Hắn sẽ không từ chối hán tử vẫn luôn là thuộc hạ cần cù và thật thà này.
- Thật ư?
Thiết Ngưu nghe vậy, lập tức vui mừng không kiềm chế nổi.
Đám cư dân lãnh địa bên cạnh cũng ném cho hắn những ánh mắt hâm mộ.
Có lãnh chúa đại nhân chứng hôn, đoạn nhân duyên này đã được xác định là chuyện nổi bật nhất ngày hôm nay, còn trân quý hơn vàng thật bạc trắng nhiều lắm
Trong nháy mắt, lại có không ít người đều tiến lên chúc chúc, vây quanh con đường chật như nêm cối, Thiết Ngưu lại kích động đến mức khuôn mặt đỏ lên.
Sau đó, đội ngũ vẫn đi đón dâu như cũ.
Dù sao chẳng mấy khi rỗi rãi, Lâm Hữu cũng đi theo, làm chủ hôn lễ cho Thiết Ngưu. Sau khi ăn vài món, uống chút rượu, hắn mới rời khỏi tiệc rượu, trở lại lãnh địa của mình.
Sự huyên náo chung quanh cũng từng chút từng chút trở nên an tĩnh lại.
- Thật tốt.
Nhìn toà thành phía xa vẫn tràn ngập sương khói như trước, Lâm Hữu không nhịn được sinh ra cảm thán trong lòng.
Hắn làm một ãnh chúa, ngày ngày phải sống trong nguy hiểm bốn phía.
Không biết khi nào mình sẽ chết, càng không biết mình có thể tiếp tục sống sót được hay không.
Với hắn, tình yêu hôn nhân là thứ quá xa xỉ.
Có lẽ trong tương lai sẽ có một ngày, hắn cũng gặp được một nửa của mình, nhưng không phải hiện tại.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu sau đó đi vào lãnh địa, triệu tập Linh Tịch và hai con Rồng Yêu Vương với Rồng Bay, cùng bay khỏi lãnh địa, tiến về phương hướng nước Lưu Hỏa.
Hiện tại tình huống trong thành Hoàng Sa đã cơ bản được củng cố.
Cũng là thời điểm đả thông kinh doanh giữa hai nước.
Về phần đám cấp bảy khác, được hắn lưu lại bảo vệ lãnh địa, như vậy hắn mới yên tâm rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận