Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 257: Công Chúa Điện Hạ Giá Lâm, Không Tiếp Đón Từ Xa, Mong Ngài Thứ Tội

Dù sao để một người thuộc công quốc leo lên đầu bọn họ, chính là chuyện vô cùng mất mặt.
- Đi! Nhất định phải tra được tin tức của Lâm Hữu này cho ta! Ta phải biết tất cả tin tức của hắn!
- Lập tức liên hệ với người của nước Đại Hoang bên kia, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra Lâm Hữu này!
- Các ngươi cũng nhanh qua đó đi!
Những tiếng hô quát có cùng một nội dung đều vang lên bên trong các lãnh địa của vương quốc, hoàn toàn đánh vỡ sự bình tĩnh vốn có thuộc nơi đây.
Mà Lâm Hữu, cũng lần thứ hai trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả lãnh chúa.

Ở thủ đô nước Đại Hoang.
Kỷ Tinh Hà ngồi bên trên vương vị trong cung điện, nhìn kênh nói chuyện trước mắt không ngừng thay đổi, khóe miệng của lão dần dần cong lên.
Không bao lâu sau, cửa cung mở ra, Kỷ Vân Sương tay cầm bội kiếm bên hông, bước nhanh từ bên ngoài đi đến.
- Cha, nghe nói Lâm Hữu kia đã leo lên vị trí số một bảng xếp hạng Vương Quốc.
Người còn chưa tới, âm thanh đã truyền vào bên trong cung điện.
- Ừm, ta cũng vừa nhìn thấy, Lâm Hữu này… Đúng là không ngoài dự đoán của ta.
Trong mắt Kỷ Tinh Hà, có ý tán thưởng nồng đậm.
Vốn dĩ lão còn cho rằng thứ hạng cao nhất của Lâm Hữu chỉ là số bốn, không thể nào leo được lên trên.
Nhưng ai ngờ, Lâm Hữu không chỉ tiến thêm một bước, còn trực tiếp lao nhanh như vậy, một lần hành động lên luôn vị trí số một.
Phải biết rằng, đối phương vừa buông xuống được hai tháng mà thôi!
Đó mới chính là điểm khiến Kỷ Tinh Hà kinh ngạc.
Bởi vì kể cả bản thân lão, lúc trước khi vừa buông xuống cũng mất tới nửa năm mới leo lên được loại trình độ này.
Đủ để thấy thiên phú của Lâm Hữu rất cao, tương lai rất có khả năng sẽ trở thành một quốc vương cấp mười.
Khiến cho lão cũng không nhịn được sinh ra ý tưởng muốn tuyển Lâm Hữu làm con rể của mình.
Hơn nữa ấn tượng ban đầu Lâm Hữu mang tới cho lão coi như không tồi, rất biết cố gắng. Đúng là một sự lựa chọn đáng để cân nhắc.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Tinh Hà dần dần nheo lại, nhìn về phía Kỷ Vân Sương vừa đi vào, hỏi:
- Vân Sương ơi, ngươi cảm thấy Lâm Hữu này thế nào?
- Hắn ư? Cũng tàm tạm, chỉ có chút đáng giận, lần trước dám lén lút cướp đi tài nguyên chúng ta coi trọng!
Bộ dáng Kỷ Vân Sương hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Tuy chuyện về gian tế đại lục Nguyên Sát kia đã khiến ấn tượng của cô về Lâm Hữu đổi mới không ít, nhưng trong lòng cô vẫn luôn ghi hận chuyện Lâm Hữu cướp đoạt tài nguyên kia, cho nên cứ nhắc tới đối phương là cô lại bực bội.
Sau đó Kỷ Vân Sương mới phản ứng được rồi nghi hoặc hỏi:
- Cha, sao tự nhiên ngươi lại hỏi ta chuyện này?
- Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Kỷ Tinh Hà mỉm cười, tiện tay tắt đi giao diện trước mắt.
- Nhưng nếu tiểu tử kia đã cho nước Đại Hoang chúng ta nở mày nở mặt một phen, ta làm quốc vương, vẫn nên phái người qua chúc mừng một chút mới được, miễn có kẻ dèm pha.
Không biết từ lúc nào, hắn đã đổi cách xưng hô với Lâm Hữu chuyển thành “tiểu tử kia” rồi.
Chẳng qua Kỷ Vân Sương không để ý tới, cô lại hỏi tiếp:
- Vậy cha, ngươi chuẩn bị phái ai đi qua?
- Chuyện này ư? Giao cho ngươi đi thì sao? Dù sao ngươi cũng là công chúa, cho ngươi ra mặt cũng có thể biểu hiện thành ý của chúng ta.
- A? Muốn ta đi?
- Thế nào? Không được sao?
- Không phải không được, chỉ là tên gia hoả kia...
- Nếu không sao, thế thì cứ quyết định như vậy, đến lúc đó ta sẽ phái người cùng đi với ngươi.
Kỷ Tinh Hà trực tiếp cắt ngang lời Kỷ Vân Sương nói, không để cho cô có cơ hội nói tiếp.
Không còn cách nào khác, Kỷ Vân Sương chỉ đành không tình nguyện nhận lời. Sau đó cô đi theo Kỷ Tinh Hà ra bên ngoài chuẩn bị.

Lâm Hữu cũng không biết, lúc này hắn đã người ta nhớ thương rồi.
Hắn vốn đang nhàn nhã ở bên trong lãnh địa xem xét thuộc tính thực vật vừa tiến cấp, kết quả bên ngoài thành Hoàng Sa đột nhiên xuất hiện một cột sáng thật lớn, từ bầu trời ầm ầm rơi xuống đất.
Ngay sau đó, từng đội từng đội người dần dần hiện hình. Bọn họ xuất hiện ở bên ngoài thành Hoàng Sa, dẫn tới cư dân lãnh địa chung quanh đều cảnh giác.
Không bao lâu sau, bên ngoài lãnh địa truyền đến một tiếng hô to đầy lo lắng.
- Lãnh chúa đại nhân! Không tốt! Công công công... Công chúa, buông xuống bên trong thành của chúng ta!
…………
Tin tức công chúa công quốc Đại Hoang đến, giống như một cơn lốc, nháy mắt đã thổi quét cả trong ngoài thành Hoàng Sa.
Thậm chí cả đám thương nhân và tu luyện giả vừa đi tới, cũng bỏ chuyện cần làm lại rồi chạy đến ngoài thành vây xem trước.
Chỉ thấy ở bên ngoài cửa Đông của thành, Kỷ Vân Sương mặc áo choàng màu đỏ, có một lão giả và đội danh dự cùng đi, từ từ bước về phía cửa thành.
Tiết Trường Quý và Ngụy Cương đã sớm nhận được tin tức, đang chờ sẵn ở nơi đó thấy vậy, lập tức vội vàng đi lên nghênh đón.
- Công chúa điện hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội.
Hai người bọn họ vừa nói vừa hành lễ, đồng thời còn âm thầm đánh giá lão giả bên người Kỷ Vân Sương, trên trán toát ra một mảnh mồ hôi.
Nhưng trước khi Lâm Hữu đến, bọn họ cũng không dám dễ dàng để đối phương vào thành, chỉ có thể cản người ở nơi này và lo lắng chờ đợi mà thôi.
- Nơi này chính là lãnh địa của Lâm Hữu sao?
Kỷ Vân Sương cũng không tức giận vì hành động của bọn họ, ngược lại cô đang tò mò quan sát bốn phía.
Trước khi tới nơi này, bọn họ còn cho rằng lãnh chúa có thực lực mạnh mẽ như Lâm Hữu, chắc chắn lãnh địa cũng cực kỳ phồn hoa.
Ai ngờ, lãnh địa của hắn lại ở một nơi hoang vu xa xôi thế này, thậm chí thành tường cũng vừa mới được xây dựng nên, dẫn tới, cô không nhịn được hơi tò mò.
Ngược lại lão giả bên người cô lại có chút rung động, lão đang chăm chú nhìn về phía trung tâm thành.
- Khí tức sinh mệnh thật nồng đậm, chỉ sợ Thánh Vật bên trong lãnh địa này không đơn giản.
- Vậy ư?
Kỷ Vân Sương nghe vậy, cũng nhìn về phía trung tâm thành.
Nhưng thứ khiến cô càng thêm coi trọng, lại chính là vương miện lóng lánh đang lơ lửng trên không thành Hoàng Sa.
Trong mắt cô khẽ ánh lên một tia sáng kỳ dị.
Thứ kia chính là biểu tượng cho vinh dự của người đứng đầu cấp sáu trong Vương Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận