Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 314: Thật Sự Có Tác Dụng!

- Cẩn thận!
Không ngờ, lúc này Lạc Lỗi ở phía sau đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Sau khi dây leo của Thanh Đằng va chạm với đám xúc tu kia, trong nháy mắt chúng đã bị nổ thành một đoàn dịch thể cháy khét, cả Gai Gỗ của Linh Tịch, cũng bị hung hăng ngăn cản, căn bản không thể tạo thành thương tổn cho đối phương!
Mà sau khi đám xúc tu này đánh tan thế công của hai chúng nó, thế đi vẫn không giảm, lao thẳng về phía Lâm Hữu trong rừng rậm dây leo.
Lá Chắn Trong Suốt của Rùa Đen!
Đúng lúc này, đám Rùa Đen được trang bị trên người Cổ Thụ Chiến Tranh bốc lên một mảnh hào quang, ngưng tụ ra mấy tấm Lá Chắn Trong Suốt ở phía trước.
Cổ Thụ Chiến Tranh và Hoa Tử Vong cũng điên cuồng xuất hiện, che ở phía trước Lâm Hữu.
- Phốc!
Không ngừng lại chút nào, xúc giác xuyên qua Lá Chắn Trong Suốt, xuyên qua một mảng lớn thân thể binh chủng thực vật, đảo mắt một cái đã đi vào trước mặt Lâm Hữu.
- Oanh!
Nổ vang kịch liệt đã miểu sát tất cả binh chủng trong phạm vi.
Dù Lâm Hữu tránh né đúng lúc, vẫn bị dư chấn đợt nổ mạnh khủng bố kia đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống trên mặt đất.
Chỉ một kích đã đánh tan tất cả phòng tuyến của hắn!
Đây là thực lực chân chính của cấp mười ư?
Trong lòng Lâm Hữu đang hoảng sợ vô cùng.
Lúc trước hắn nhìn thấy quốc vương công quốc Lưu Hỏa bị Thánh Diệu Vương miểu sát, hắn còn không cảm thấy được cái gì.
Nhưng khi hắn chân chính đối mặt, mới cảm nhận được sâu sắc về sự khủng bố của cấp mười.
Đối phương là tồn tại hắn không thể ngăn cản nổi!
Thậm chí đối phương còn không cho hắn cơ hội để phản ứng, đã thấy đám xúc tu nhô lên từ mặt đất, đảo mắt một cái đã vây quanh hắn.
Không ổn!
Sắc mặt Lâm Hữu điên cuồng biến hóa, hắn vừa định chạy trốn, hai chân đã gặp phải trói buộc rồi đột nhiên bị kéo lên trời cao!
.,…..
- Lâm Hữu lão đại!
Hai người Lạc Lỗi kinh hoàng la lên.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến hai người bọn hắn quá đỗi kinh ngạc.
Quả thực thế công của quái vật cấp mười rất rất mạnh, nó căn bản không cho bọn họ có cơ hội tự hỏi.
Thậm chí tất cả đám binh chủng muốn xông lên cứu viện, cũng bị những xúc tu ấy dễ dàng đánh bay, miểu sát một mảnh. Chỉ trong nháy mắt cả quân đoàn thực vật đã không còn.
Mà Lâm Hữu với thân thể bị trọng thương, cũng được đưa tới nhụy hoa Hoa Bỉ Ngạn, tới trước mặt quốc vương Nước Đại Nhạn.
- Đến đây đi, cùng ta tới đại lục Bỉ Ngạn, thoát khỏi luân hồi trọn đời này, đi tìm tự do chân chính!
Quốc vương công quốc Đại Nhạn điên cuồng cười to, hình như khuôn mặt đối phương còn vặn vẹo hơn hồi nãy rất nhiều. Lúc này, đã có hơn nửa thân thể đối phương dung hợp làm một với Hoa Bỉ Ngạn.
Huyết tinh khí trên người đối phương trở nên nồng nặc hơn, suýt nữa đã khiến Lâm Hữu trực tiếp ngất đi.
Mà sát khí tận trời trên kia dường như muốn xé rách không trung.
Lâm Hữu biết, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Cũng là một cơ hội duy nhất hắn có thể tới gần quốc vương công quốc Đại Nhạn.
Mắt thấy nhụy hoa Hoa Bỉ Ngạn càng ngày càng gần, những cánh tay rậm rạp bắt đầu duỗi tới hắn.
Hắn lập tức lật bàn tay lại, một viên ngọc bội xuất hiện trên tay hắn.
Chỉ trong nháy mắt khi ngọc bội xuất hiện, nó đột nhiên phát ra một cỗ ánh sáng chói mắt, bao vây cả hắn và tên quốc vương kia vào bên trong.
Trong phút chốc, huyết sát khí bốn phía lập tức bị tách ra, biến thành một quang cảnh mông lung.
- Thật sự có tác dụng!
Lâm Hữu vô cùng kích động.
Không nghĩ tới ngọc bội nhận được từ Vương phi, lại chính là điểm mấu chốt để cởi bỏ nguy cơ lần này!
Chỉ thấy trong vầng sáng tỏa ra từ ngọc bội có một bóng người hư ảo dần dần ngưng tụ.
Thân thể trắng nõn, mềm mại như nước, xinh đẹp kinh người như chim hồng nhạn, tự một vị tiên tử bước ra từ trong tranh, chậm rãi nhẹ nhàng bay tới bên người quốc vương công quốc Đại Nhạn.
Vốn dĩ hai mắt của tên quốc vương đang đỏ đậm, giống như điên rồi, lại dần dần ngừng lại động tác, vẻ mặt dại ra nhìn bóng dáng kia.
- Ngọc… Hoàn...
Trong cổ họng hắn, truyền đến một thứ âm thanh khàn khàn.
Cuối cùng, hai mắt hắn cũng dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, hai hàng huyết lệ chảy xuôi xuống khuôn mặt.
- Bệ hạ... Theo ta cùng đi thôi...
Vương phi nhẹ nhàng kêu gọi một câu rồi đưa tay vuốt ve hai má quốc vương.
Giọng nói của cô như khói như sương, nhưng dường như mang theo một loại ma lực nào đó, khiến trong lòng quốc vương công quốc Đại Nhạn chấn động. Trong nháy mắt hắn đã tỉnh táo lại.
Hắn run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc trắng như cọng hành của Vương phi, cũng dịu dàng ôm Vương phi vào lòng. Hai người bọn họ thâm tình nhìn nhau.
Dường như giờ khắc này, cả thế giới chỉ còn duy nhất hai người bọn họ.
- Hóa ra... Ngươi vẫn luôn chờ ta ở nơi này...
- Ừm, vẫn luôn là như vậy.
Vương phi nhìn chăm chú vào quốc vương công quốc Đại Nhạn, trên gương mặt của cô vừa có xúc động khi gặp lại sau bao lâu xa cách vừa có đau thương không cách nào che giấu nổi.
- Bệ hạ, chúng ta... Đã không còn thuộc về thế gian...
- Đúng vậy… Từ một trăm năm trước đã không thuộc về nơi này rồi.
Hắn thở dài một tiếng, một tia sát khí cuối cùng trong mắt hắn đã tan biến đi.
Trong giọng nói kia hàm chứa cô đơn và không cam lòng nồng đậm.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn thở dài một tiếng, nhìn về phía Vương phi, vừa sâu đậm vừa dịu dàng nói:
- Được, chúng ta đi thôi.
Trong phút chốc, tất cả xúc tu ngừng mọi công kích, cả lồng giam đang co rút lại gần và thủy triều Zombie cũng dừng lại theo.
Sau đó một vầng sáng vây quanh, tất cả chúng dần dần tan rã, hóa thành thật nhiều cột sáng tận trời.
Cảnh tượng đồ sộ kia, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả lãnh chúa.
- Chuyện gì vậy? Vì sao quái vật này đột nhiên ngừng mọi công kích?
- Các ngươi mau nhìn bầu trời! Mây đỏ tan rồi!
- Tình huống gì đây? Chẳng lẽ chiến trường này sắp sụp đổ rồi?
- Không đúng! Các ngươi mau nhìn Hoa Bỉ Ngạn, dường như nó héo rũ rồi!
Nhóm lãnh chúa kinh hô liên tục, tất cả đều nhìn về phía Hoa Bỉ Ngạn ở bên trên phế tích cung điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận