Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 359: Xin Các Vị Lãnh Chúa Chú Ý, Lệnh Đại Lục Chinh Chiến Chấm Dứt

Một cỗ lực lượng quy tắc thần kỳ bao vây Lâm Hữu.


Chúc mừng lãnh chúa, đạt được Đại Đế chúc phúc, đạt được trạng thái: Che Giấu



Che Giấu: che giấu khí tức quy tắc trên người, dưới cấp mười hai không thể tra xét.

Che giấu khí tức quy tắc!
Nghe âm thanh vang lên trong đầu, Lâm Hữu mừng rỡ không thôi.
Không nghĩ tới Đại Đế Thánh Diệu chỉ nâng tay một cái đã giải quyết cho hắn một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Có thứ này, chỉ cần về sau hắn không tùy tiện sử dụng lực lượng quy tắc trước mặt người khác, sẽ không người nào phát hiện ra trên người hắn có mảnh vỡ Thần cách, hắn cũng không cần lo lắng sẽ bị lãnh chúa cấp cao nhìn chằm chằm.
Một chuyến này hắn gặp nạn nhưng đúng là nhân họa đắc phúc.
- Được rồi, ta cũng nên quay về trao đổi chuyện hồi nãy với nhóm Đại Đế, tự ngươi đi về trước đi.
Đại Đế Thánh Diệu không cho Lâm Hữu cơ hội phản ứng, đối phương chỉ nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó xóa bỏ không gian phong tỏa xung quanh, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, cưỡng chế tâm tình kích động, lúc này mới xoay người rời khỏi, đi nhanh về phía Kỷ Vân Sương vừa rời đi.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã đến bên trong một tòa giáo đường coi như hoàn hảo.
Lâm Hữu vừa đi tới cửa lớn của giáo đường, đã nhìn thấy Kỷ Vân Sương ngồi bên cạnh một chiếc giường, nước mắt đầy mặt, thoạt nhìn vừa rồi cô đã khóc.
Người nằm trên giường chính là Kỷ Tinh Hà trọng thương hôn mê.
Bên cạnh, còn đám thuộc hạ của Kỷ Tinh Hà vây quanh.
Bọn họ rõ ràng đã cảm nhận được sự xuất hiện của Lâm Hữu, nhưng vẫn lặng yên nhìn hắn tiến vào, không một ai tiến hành ngăn trở.
- Thế nào? Quốc vương bị thương nặng hay không?
Lâm Hữu đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Vân Sương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt tràn ngập tiều tụy.
- Đã được quốc vương khác trị liệu rồi, ngài ấy có nói cha ta bị tổn hại thần cách, cần dùng tín ngưỡng lực chữa trị mới tỉnh lại được.
- Vậy ư...?
Lâm Hữu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn không xuất hiện tình huống xấu nhất, nếu Kỷ Tinh Hà chỉ bị tổn hại thần cách, Đại Đế Thánh Diệu chắc chắn có cách chữa trị.
………….
Nói như thế nào Kỷ Tinh Hà cũng là chiến lực cấp mười, chắc chắn Đại Đế Thánh Diệu sẽ không bỏ mặc, nghĩ đến đây, hắn nói:
- Nếu không chúng ta cứ trở về trước đi? Đợi lát nữa chỉ sợ nơi này sẽ không thái bình.
- Cũng đúng.
Kỷ Vân Sương gật đầu.
Cô và Lâm Hữu cùng nhau trở về, tự nhiên cũng đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại đây chỉ càng ngày càng nguy hiểm mà thôi.
Quả nhiên, cô vừa đứng dậy, một tiếng nhắc nhở đột nhiên vang lên trong đầu tất cả lãnh chúa Giới Nguyên Thủy.


Xin các vị lãnh chúa chú ý, lệnh đại lục chinh chiến chấm dứt.



Hai giờ sau Truyền Tống Trận vượt giới sẽ đóng cửa, xin các vị lãnh chúa nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.




Xin các vị lãnh chúa chú ý, lệnh đại lục chinh chiến chấm dứt.



Hai giờ sau Truyền Tống Trận vượt giới sẽ đóng cửa, xin các vị lãnh chúa nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.


Nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên hai lần, không ngừng quanh quẩn trong đầu nhóm lãnh chúa.
Bởi vậy kể cả lãnh chúa đang chiến đấu, hay đang nghỉ ngơi hồi phục, hoặc đang tiến công lãnh địa của đại lục Nguyên Sát xung quanh, tất cả đều ngừng lại.
- Tiến công nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã xong rồi?
- Nhưng xong quá nhanh! Ta còn chưa kiếm đủ điểm tích luỹ đâu!
- Ha ha, trong bốn ngày này tổng cộng ta đã kiếm được hơn mười vạn điểm tích luỹ, cuối cùng cũng đủ để đổi bản vẽ kiến trúc.
- Đi thôi, lui lại! Còn hai giờ nữa Truyền Tống Trận sẽ đóng cửa!
- Cần gì Truyền Tống Trận? Lần này buôn bán lời nhiều điểm tích luỹ như vậy, trực tiếp dùng Thủy Tinh Truyền Tống trở về.
- Quên đi, lần này coi như cho đám nhãi nhép thế giới Nguyên Sát một con ngựa đi, ha ha.
Nhóm lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy vừa la lên vừa lui lại, từ các khu vực xung quanh chủ thành dần dần quay về.
Có người còn trực tiếp lấy ra Thủy Tinh Truyền Tống, sau đó trực tiếp truyền tống trở về trong một mảnh bạch quang.
Cứ như vậy, một hồi đại chiến hai giới giằng co gần bốn ngày ba đêm.
Đến nơi đây, cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.
Mà đám người Lâm Hữu nhận được nhắc nhở, cũng rất nhanh mang theo Kỷ Tinh Hà vẫn còn hôn mê bất tỉnh trở lại chủ thành, rồi chào tạm biệt nhau trên quảng trường truyền tống.
- Lâm Hữu, trong khoảng thời gian này, ta phải ở lại bên trong vương đô chăm sóc cho cha ta, cho nên không thể tiếp tục hành động với ngươi.
Phía trước pho tượng Thiên Sứ trên quảng trường, vẻ mặt Kỷ Vân Sương đầy tiều tụy, cô thoáng có chút xin lỗi nhìn Lâm Hữu.
- Không sao mà, chữa thương cho cha ngươi quan trọng hơn, chờ khi nào lão tỉnh lại, nhớ cho ta biết một chút.
Lâm Hữu nhẹ giọng nói.
- Được, chúng ta rời đi trước đây.
Đại khái vì tâm trạng quá nặng nề, Kỷ Vân Sương cũng không nói thêm điều gì nữa.
Cô tạm biệt một tiếng, rồi cùng đội ngũ bên người, bá một cái biến mất bên trong quảng trường, trực tiếp truyền tống rời đi.
Lâm Hữu nhìn mặt đất trống trải trước mắt, hít sâu một hơi, cũng định nhanh chóng truyền tống trở về hấp thu mảnh vỡ Thần cách vừa nhận được.
- Người anh em Lâm Hữu, chờ một chút!
Ngay lúc đó, từ xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô quen thuộc.
Tam hoàng tử Tần Lễ vẫn luôn chờ ở nơi đó, đang mang theo đội ngũ đi nhanh về phía hắn.
- Tam hoàng tử? Ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Lâm Hữu nghi hoặc nhìn về phía Tần Lễ.
- Không có gì, chỉ muốn qua cảm ơn ngươi một chút mà thôi.
Tần Lễ đi tới trước mặt Lâm Hữu, trên mặt đối phương như tắm gió xuân, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng tốt.
- Cảm ơn ta?
Lâm Hữu càng thêm nghi hoặc.
- Đúng vậy, ít nhiều cũng vì ngươi nói tin tức quan trọng lần trước cho ta, khiến ta có được một cơ hội biểu hiện tốt như vậy trước mặt phụ hoàng. Chắc chắn qua chuyện lần này, cái nhìn của ngài về ta sẽ thay đổi không ít.
- Thì ra là thế.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra:
Bạn cần đăng nhập để bình luận