Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 437: Mau! Cướp Bảo Vật!

Lâm Hữu đang ở thảo nguyên xa xôi không hề hay biết hắn đã bị nhóm thiên kiêu giới vực khác nhìn chằm chằm rồi.
Lúc này, hắn vẫn không ngừng quét sạch Kiến Phệ Hồn vừa xuất hiện.
Trải qua gần hai mươi phút cố gắng, rốt cục mọi người cũng chèn ép khiến đàn kiến phệ hồn lui dần tới bên người Vua Kiến Phệ Hồn, ngăn cản đàn kiến lần thứ hai khuếch tán.
- Cơ hội tốt! Nhanh công kích Vua Kiến!
- Lên! Giải quyết Vua Kiến!
- Mau phá sào huyệt côn trùng của nó!
Nhóm lãnh chúa kích động hô to, cả đám lập tức truyền mệnh lệnh cho binh chủng của mình.
Trong phút chốc, vô số binh chủng hóa thành thủy triều, tràn về phía Vua Kiến Phệ Hồn, công kích lại bay múa đầy trời, từ các phương vị ầm ầm nổ loạn.
Động tác của Lâm Hữu không chậm, hắn cũng mệnh lệnh cho đại quân Thực Vật phát động công kích.
Đám Cổ Thụ Chiến Tranh vừa đạt được bí bảo, xung phong đi đầu, binh chủng công kích tầm xa ở đằng sau cũng nhanh chóng công kích.
Trong nháy mắt, dây leo Gai Gỗ và Khuẩn Nấm Bạo Tạc đầy trời đánh thẳng tới vùng thắt lưng và bụng của Vua Kiến Phệ Hồn, châm ngòi nổ mạnh kịch liệt liên tiếp.
Mà bên cạnh Cổ Thụ Chiến Tranh, còn có một mảng lớn Hoa Bất Tử vừa sống lại đứng lên, điên cuồng gặm cắn.
Vua Kiến Phệ Hồn rít gào liên tục, lượng lớn kiến phệ hồn từ trong bụng nó tuôn ra, đồng thời nó há đôi càng lớn trong miệng, gắt gao cắn chặt đám binh chủng trước mắt, bầm thây tại chỗ.
Nhưng binh chủng của nhóm lãnh chúa xung quanh thật sự nhiều lắm, khiến cho đàn kiến vừa sinh ra đã bị áp chế.
Vừa có một mảnh binh chủng chết đi đã lập tức có mảng lớn binh chủng khác lao vào thay thế, cuồn cuộn không ngừng, giết cũng giết không xong.
Bản thân Vua Kiến Phệ Hồn lại không có bao nhiêu năng lực công kích, nó chỉ có thể bị động chịu đánh, chốc lát sau đã trúng thương mà rầu rĩ, trên người xuất hiện vô số vết nứt.
- Phanh!
Lúc này, một tiếng nổ vang đánh úp lại, Đại Pháo bên người Lâm Hữu cũng ra tay. Nó bắn một viên đạn được long viêm vờn quanh vào thẳng đầu Vua Kiến Phệ Hồn!
Nhưng khiến cho Lâm Hữu không nghĩ tới chính là hình như Vua Kiến Phệ Hồn đã cảm nhận được sự uy hiếp của một kích này. Nó chợt quay đầu phát ra một tiếng rít gào kinh thiên về phía hắn, khiến không gian bốn phía đều trở nên vặn vẹo.
Đám binh chủng ở gần đó, như bị rút mất linh hồn, tất cả cứ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Cuối cùng, viên đạn oản đậu phát sinh độ lệch làm nổ tung một cái chân trước của Vua Kiến Phệ Hồn.
Nó gào thảm một tiếng, chân trước của nó bị cắt thành hai đoạn trong nháy mắt, nhưng nó cũng thành công tránh thoát một kích trí mệnh của Lâm Hữu.
Ngay sau đó, đột nhiên nó hé miệng, một ngụm cắn đống kiến phệ hồn vừa sinh ra rồi nuốt vào trong bụng.
Mà thương tích trên người nó, đã lấy tốc độ mắt thường cũng nhìn được đang khôi phục trở lại, đảo mắt một cái thôi, nó đã khôi phục tới trạng thái toàn thịnh.
Rõ ràng là kỹ năng thứ ba của nó, Thực Thân!
- Má ơi! Nó đã khôi phục toàn bộ, làm sao lại có kỹ năng biến thái như vậy?
- Mọi người mau phá bụng nó!
- Không thể cho nó tiếp tục sinh ấu trùng!
Nhóm lãnh chúa không thể đoán nổi, Vua Kiến Phệ Hồn lại lấy con nối dòng làm thức ăn, khôi phục thương tích của bản thân, hơn nữa hiệu quả còn mạnh mẽ như thế.
Bọn họ đâu còn dám do dự, đều chuyển mục tiêu khởi xướng công kích mãnh liệt về phía bụng của nó!
……..
- Rống!
Tiếng rít gào đầy phẫn nộ, không ngừng quanh quẩn bốn phía thảo nguyên.
Nhóm lãnh chúa không ngừng cố gắng, chừng bảy, tám phút thời gian sau, rốt cục cũng thuận lợi đánh nổ bụng Vua Kiến Phệ Hồn, chặt đứt thủ đoạn tiếp tục triệu hồi kiến phệ hồn của nó.
Mà nó đã bị thương nặng, cũng biến thành nỏ mạnh hết đà, điên cuồng công kích binh chủng bốn phía, làm ra chống cự cuối cùng.
Các giới nhóm lãnh chúa tâm tư thông minh, đã dần dần đẩy sát về phía Vua Kiến Phệ Hồn.
Bầu không khí trên cánh đồng cỏ cũng bắt đầu trở nên vi diệu.
Nhưng lúc này đây, Lâm Hữu lại không cho bọn họ có cơ hội cướp người đầu.
Thanh Cương đang đứng hàng đầu trực tiếp phát động Rít Gào Dã Man, khiến trên người tất cả thực vật bốc lên một mảnh hồng quang.
Ngay sau đó, một tiếng nổ “Ầm vang”.
Trên mặt đất nơi Vua Kiến Phệ Hồn đang đứng, đột nhiên lao ra lượng lớn dây leo to tướng, chúng nó lập tức xuyên thấu thân thể còn sót lại của nó.


Chúc mừng ký chủ, thành công đánh chết ma thú lãnh chúa cấp tám, đạt được 100 ngàn ma năng.

Thanh Đằng được tăng phúc bởi Dã Man Rít Gào, có thể nói là công kích vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ dùng một kích, trực tiếp thổi tắt một hơi cuối cùng của Vua Kiến Phệ Hồn.
Mà người trực tiếp đánh chết và người phụ trợ đánh chết giống nhau, đều đạt được 100 ngàn ma năng.
Nhưng Lâm Hữu lại phát hiện, tiến độ bản nguyên của hắn tăng trưởng gần 5% so với trước, một chút đã đạt tới trình độ 27%, cao hơn chừng mười lần so với ma thú thủ lĩnh.
Thưởng cho cái đầu này rất đáng giá.
Giây tiếp theo sau đó, Vua Kiến Phệ Hồn kêu rên một tiếng, thân thể khổng lồ kia đột nhiên nổ tung, hóa thành hơn mười đạo ánh sáng bắn ra bốn phía.
Rõ ràng là ba kiện bảo vật, còn có Tinh Hoa Lãnh Địa!
Lâm Hữu tay mắt lanh lẹ, trực tiếp cho dây leo quấn lấy bảo vật bay về phía hắn.
Mà viên Tinh Hoa Lãnh Địa cấp tám và hai viên tinh hoa cấp bảy bên cạnh nó, đều bị Linh Tịch dùng lá cây thổi quét, mang về bên này.
- Không tốt! Boss chết rồi, mau xông lên!
- Mau! Cướp bảo vật!
- Cút ngay! Bảo vật này là của ta!
- Nơi đó có một viên tinh hoa lãnh địa, mau ngăn cản bọn họ!
Trong nháy mắt, tất cả lãnh chúa binh chủng loạn thành một đoàn.
Có một bộ phận lãnh chúa lại trực tiếp nhằm về phía Lâm Hữu, muốn cướp đoạt bảo vật trên tay hắn.
- Oanh tạc!
Lâm Hữu hô to một tiếng lên không trung.
Quân đoàn nấm và Xương Rồng Tròn đã chờ từ lâu, lập tức xuất hiện từ trên lưng thực vật rồng, ném xuống phía dưới mảng lớn cái nấm và Quả Cầu Gai.
- Rầm rầm oanh ——
- A ——
Nổ mạnh kịch liệt liên tiếp, cùng với một mảnh kêu gào thảm thiết thê lương, quanh quẩn bên tai, khiến cho đám lãnh chúa vừa tới gần, lập tức bị nổ tới lật ngược người lại, xuất hiện mảng lớn lỗ thủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận