Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 439: Đây Là Thực Lực Của Lãnh Chúa Cấp Bảy Đứng Đầu Ư?

- Nghiêm Liệt! Tư Đồ Kiếm! Làm sao các ngươi có thể tới nơi này?
Nhìn thấy hai người xuất hiện, sắc mặt Tô Ngọc Kiều trầm xuống, trong âm thanh mơ hồ hàm chứa ý kiêng kị.
Hai đồng bạn bên người cô ta, cũng có sắc mặt ngưng trọng, bộ dáng như lâm đại địch.
Ngược lại, Nghiêm Liệt vừa tới đã sang sảng cười, nhanh chóng đi vào khoảng không trên đầu mấy người.
- Em gái Ngọc Kiều, đừng khách khí như vậy, không phải ngươi thích tìm đàn ông khắp chốn sao? Sao không cân nhắc tới ta một chút? Hình thể của ta cường tráng này, ngươi muốn chơi kiểu gì cũng được, ha ha.
Hay rồi!
Một cô nàng thay tình nhân như thay áo lại gặp phải một thanh niên hung hăng không coi quy tắc là gì.
Chuyện này khiến cho vẻ mặt vốn ngưng trọng của Lâm Hữu, lập tức trở nên quá đỗi kinh ngạc.
Nhưng đồng thời, hắn cũng bị cái tên vừa thốt ra từ miệng Tô Ngọc Kiều làm nghi hoặc.
Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm, chính là hai lãnh chúa ép hắn xuống dưới trên bảng xếp hạng cho điểm cá nhân trong bí cảnh kia?
Không nghĩ tới lại gặp mặt bọn họ ở chỗ này, còn gặp cả hai cùng một lúc.
Hắn sẽ không cho rằng, đối phương cố ý chạy tới trợ giúp hắn.
Nói gì thì nói, hai bên vẫn là những người xa lạ.
Nhưng căn bản không cho hắn cơ hội nghĩ nhiều, Tô Ngọc Kiều đã trưng ra vẻ mặt chán ghét rủa một tiếng.
- Nghiêm Liệt, quả nhiên ngươi vẫn như vậy, một tên thô bỉ hạ lưu!
- Cái gì? Ngươi nói ta thô (to)? Sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi đã rình trộm từ lâu rồi?
Vẻ mặt Nghiêm Liệt đầy kinh ngạc, hoàn toàn không đã bị lời trào phúng của đối phương làm ảnh hưởng.
So sánh với hắn, ngược lại vẻ quyến rũ của Tô Ngọc Kiều có chút thua chị kém em, vẻ mặt cô ta cũng dần dần lạnh xuống.
Ngay cả Tư Đồ Kiếm bên cạnh, cũng nhíu mày, thúc giục nói:
- Được rồi đừng nhiều lời, chúng ta không phải tới nơi này để nói chuyện phiếm với bọn họ.
- À, cũng đúng nha.
Nghiêm Liệt vỗ đầu, đột nhiên phản ứng lại.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Hữu trong vòng vây, cười ngây ngô nói:
- Người anh em à, ngượng ngùng, ba người này có cừu oán với chúng ta, có thể tặng cho chúng ta hay không?
Hiển nhiên, hắn cũng nhận ra Lâm Hữu là người cùng giới với mình, cho nên cách nói chuyện khá khách khí.
Nhưng hắn cũng không biết Lâm Hữu, còn cho rằng người này bị đội ngũ Tô Ngọc Kiều vây công, chắc chỉ là một lãnh chúa yếu ớt mà thôi.
Đối với chuyện này, Lâm Hữu cũng không nói thêm điều gì.
Hắn chỉ ngẩng đầu, liếc mắt đánh giá thân hình cường tráng của Nghiêm Liệt kia một cái rồi nhàn nhạt nói:
- Chỉ sợ là không được, vừa rồi mấy người này còn muốn giết chết ta, kiểu gì ta cũng phải thu được một chút lợi ích.
Cơn tức của hắn vừa bị đám người này khơi lên, sao có thể nhẹ nhàng rút đi như vậy?
Hơn nữa hắn đang muốn nương theo cơ hội này, chiến một trận với đám lãnh chúa đứng đầu, xem rốt cuộc bọn họ đã đạt tới dạng trình độ gì rồi, cũng cho hắn có chút chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là Nghiêm Liệt nghe hắn từ chối xong lại không hề tức giận, ngược lại còn sang sảng cười to:
- Ha ha, có can đảm! Không hổ là người của đại lục Nguyên Thủy chúng ta, nếu đã nói như vậy, tên Lý Niên đối diện giao cho ngươi, đừng để bị đánh chết.
…………
Lý Niên, chính là lãnh chúa hệ Dã Thú ra tay đầu tiên với Lâm Hữu, đừng nhìn vẻ mặt đối phương lạnh lẽo âm hiểm, binh chủng cũng không quá thu hút.
Nhưng trong số lãnh chúa cấp bảy đại lục Vô Vọng, đối phương lại là tồn tại đứng trong năm mươi vị trí đầu.
Vốn Tư Đồ Kiếm bên cạnh còn muốn nói Lâm Hữu quá mức tự đại.
Nhưng sau khi cân nhắc hai người bọn họ đấu ba người bên kia sẽ có chút bất lợi, bây giờ có một người đến hỗ trợ ngăn cản một tên cũng tốt, bởi vậy hắn không nói thêm điều gì nữa.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía lãnh chúa hệ Thiên Sứ đang cầm quạt xếp trong tay kia, ánh mắt va chạm, phát ra hoa lửa tung tóe.
Hiển nhiên, giữa hai người này từng có mâu thuẫn.
Mà không khí bốn phía, dưới hoàn cảnh hai bên đối diện với nhau, đã dần dần ngưng đọng lại.
Gió nhẹ từ thảo nguyên mơn man lướt qua, khẽ vuốt ve khuôn mặt sáu người này, có chút khô ráo, lại có chút lạnh lùng.
- Ra tay!
Cuối cùng, Tư Đồ Kiếm chợt quát một tiếng.
Không nói nhiều, cũng không cần thương lượng rối rắm, hắn trực tiếp triệu hồi ra mảng lớn côn trùng, một mảnh đông nghìn nghịt lao tới chèn ép lãnh chúa hệ Thiên Sứ.
Nghiêm Liệt ngồi trên lưng một con đường lang thật lớn, lại ầm ầm rơi xuống đất, triệu hồi ra quân đoàn Người Thú của hắn.
- Ha ha, em gái Ngọc Kiều, lần trước ngươi hố ta một phen trên Chiến Trường Vạn Giới, lúc này cũng nên đến phiên ta tử tế báo đáp lại ngươi, đều xông lên cho ta! Nghiền nát con đàn bà thối kia!
Trong nháy mắt, một đám Người Thú với hình thể hùng tráng nện bước rầm rầm, lao về phía Tô Ngọc Kiều và binh chủng mị ma bên cạnh cô ta, làm mặt đất chấn động kịch liệt.
Sau đó Lâm Hữu kinh ngạc phát hiện, Nghiêm Liệt không hề núp ở phía sau chỉ huy, ngược lại đối phương còn khiêng một lưỡi búa to, trực tiếp xông về phía trước, dẫn đầu quân đoàn Người Thú.
- Đám nhỏ! Theo ta xông lên!
- Rống!
Tiếng rống giận đinh tai nhức óc, nổ vang trong miệng tất cả binh chủng Người Thú.
Giây lát đó, khí thế cả quân đoàn kia nhanh chóng tăng lên.
Một tầng ánh sáng màu đỏ lấy Nghiêm Liệt làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài bốn phía, khiến cho tất cả binh chủng Người Thú dần trở nên điên cuồng.
Khí thế khủng bố kia, đang từ cấp tám, một đường kéo thẳng lên gần trình độ cấp chín! Hơn hai trăm cấp chín!
Lòng Lâm Hữu tràn đầy rung động.
Đây là thực lực của lãnh chúa cấp bảy đứng đầu ư?
Thậm chí còn mạnh mẽ hơn hắn tưởng tượng vài lần!
Phải biết rằng, kể cả khi có tăng thêm Rít Gào Dã Man, cũng chỉ có mấy binh chủng vương tộc bên hắn có thể đạt tới cấp chín mà thôi.
Tuy đám binh chủng sinh sản thêm có Rêu Cộng Sinh và quầng sáng thêm vào, nhưng chúng chỉ miễn cưỡng vượt qua cấp tám mà thôi.
Quả nhiên nội tình giữa hắn và những lãnh chúa lâu năm vẫn còn chút chênh lệch.
Chỉ sợ Nghiêm Liệt này đã đạt tới tiêu chuẩn thăng lên lãnh chúa cấp tám.
Dù không đạt tới, chắc chắn cũng kém không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận