Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 472: Người Của Vương Quốc Người Lùn Tới (2)

- Đi, mang ta đi nhìn!
Lập tức, Lâm Hữu để Từ Trung dẫn đường, hai người trực tiếp rời khỏi lãnh địa, vội vàng chạy vào bên trong thành Hoàng Sa.
Không bao lâu, hắn đã tới bên trong thành đại sảnh tiếp khách, quả nhiên từ xa xa đã nhìn thấy một đội ngũ Người Lùn được trang bị hoàn mỹ, cài trường mâu trên lưng đứng ở bên ngoài, bên cạnh còn có một đám cư dân lãnh địa vây xem ở xa xa.
Lâm Hữu xuyên qua đám người đi vào đại sảnh tiếp khách, đã nghe được giọng nói của Mạch Cách n từ bên trong truyền đến.
- Ý của ngươi là, hiện giờ mấy thị tộc kia lại bắt đầu nội loạn?
Xem ra Mạch Cách n đã nhận được tin tức, trước một bước chạy đến.
Nhưng xem ra, hình như không khí cũng không giương cung bạt kiếm như hắn tưởng tượng, đương nhiên, cũng không quá tốt.
Lâm Hữu không nghĩ nhiều, hắn trực tiếp đi vào.
Đập vào mắt, đó là Tiết Trường Quý và Mạch Cách n đứng chung một chỗ, còn đối diện là một Người Lùn xa lạ thoạt nhìn hơi lớn tuổi hơn Mạch Cách n, mang trường mâu trên lưng.
- Lãnh chúa đại nhân!
Tiết Trường Quý lập tức nhìn thấy Lâm Hữu và đi lên nghênh đón.
Mạch Cách n đang nói chuyện với Người Lùn kia, cũng ngẩng đầu hướng ánh mắt nhìn qua.
- Lâm Hữu, ngươi tới vừa đúng lúc.
Nhìn thấy Lâm Hữu, Mạch Cách n cũng đi đến trước mặt hắn:
- Ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là đồng tộc của ta, Ám Mâu Lôi Triết, hiện giờ đang là chiến sĩ trưởng của bộ tộc Ám Mâu.
- Hoá ra là đồng tộc của Mạch Cách n, hoan nghênh hoan nghênh.
Lâm Hữu mỉm cười, âm thầm đánh giá đối phương.
Ám Mâu Lôi Triết nghe vậy, cũng tò mò nói:
- Ngươi chính là lãnh chúa nơi này?
- Đúng là ta.
Lâm Hữu gật đầu:
- Không biết các ngươi ngàn dặm xa xôi từ vương quốc Người Lùn tới đây là vì chuyện gì?
- Hắn muốn triệu hồi bộ tộc Chiến Chuy chúng ta.
Mạch Cách n ngồi bên cạnh chen vào.
Quả nhiên, là vì chuyện này, xem ra hắn đã đoán đúng.
Trong lòng Lâm Hữu giật mình, nhưng sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, hắn chỉ nhìn về phía Mạch Cách n, hỏi:
- Vậy còn ngươi, ngươi có tính toán gì không?
Tuy nói trên danh nghĩa bộ tộc Chiến Chuy được coi là cư dân lãnh địa của hắn, nhưng hắn cũng không tiện can thiệp vào chuyện đối phương di chuyển.
Huống chi quan hệ giữa hắn và Mạch Cách n là bạn bè, nếu Mạch Cách n thật sự muốn rời khỏi, tự nhiên hắn sẽ không cản trở.
Nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, Mạch Cách n lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Ta không muốn trở về, nhiều năm như vậy cũng chưa nhớ tới chúng ta, bây giờ lại đột nhiên chạy tới, còn không phải vì Chùy Chiến Thần ư?
Bên trong tộc Người Lùn, cũng có rất nhiều chi nhánh nhỏ.
Mà chi của Mạch Cách n, chính là lúc trước tranh quyền thất bại, cho nên mới không thể không rời khỏi vương quốc Người Lùn, đến nơi khác sinh tồn.
Kết quả không nghĩ tới, bọn họ vừa ra đi, là hơn trăm năm.
Sợ là vương quốc Người Lùn đã sớm quên mất nhánh này rồi?
Phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân làm Mạch Cách n tức giận.
Nếu không phải vì đối phương thành công tạo ra thánh vật Chùy Chiến Thần của tộc Người Lùn, sợ là vương quốc bên kia căn bản sẽ không nhớ tới bọn họ, càng đừng nói tới chuyện phái người qua đây.
- Mạch Cách n, chắc ngươi cũng biết, ý nghĩa của Chùy Chiến Thần đối với tộc Người Lùn chúng ta.
Lôi Triết lo lắng nói.
- Hiện giờ, vương quốc rơi vào nội loạn, không có thứ này, các đại thị tộc căn bản không thể đoàn kết một lòng, cũng không ai có thể thống trị được bọn họ, ngươi cũng không nguyện ý nhìn thấy nhiều đồng tộc chết bên trong giết chóc như vậy?
- Này…
Mạch Cách n há miệng thở dốc, có vẻ hơi do dự.
Bộ tộc Chiến Chuy bọn họ vốn là Người Lùn thích rèn không ưa chiến đấu, cũng không chịu nổi nếu nhìn thấy nhiều đồng tộc chết thảm như vậy.
Thế nhưng bảo hắn cứ như vậy trở về, hắn lại cảm thấy được thực xin lỗi niềm tin tưởng vững chắc của tổ tiên bộ tộc lúc trước đã dẫn bọn hắn rời khỏi vương quốc.
Cuối cùng, hắn đành phải nhìn về phía Lâm Hữu xin giúp đỡ.
Lâm Hữu tự nhiên cũng biết hắn muốn nói cái gì, vì thế mỉm cười:
- Chuyện này do chính ngươi quyết định đi, mặc kệ ngươi đưa ra quyết định gì, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.
Thông qua hai người đối thoại, Lâm Hữu đã đại khái đầu đuôi câu chuyện, cũng khiến hắn trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì mặc kệ là Mạch Cách n đi hay ở, đều có ưu đãi với hắn.
Nếu tương lai Mạch Cách n thật sự có thể trở thành Vua của vương quốc Người Lùn, vậy hắn cũng thành lập được quan hệ hữu nghị với vương quốc Người Lùn, cực kỳ có lợi với sự phát triển lãnh địa của hắn trong tương lai.
……………
- Nếu như vậy, ta đi về thương lượng cùng tộc nhân trước đã.
Đã được Lâm Hữu ngầm đồng ý, Mạch Cách n cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu không phải có Lâm Hữu, hắn đã sớm chết trong núi lửa lúc trước.
Chớ đừng nói tới sau này, đối phương cung cấp tài liệu cho hắn, tạo ra Chùy Chiến Thần, còn cho hắn một nơi sinh sống yên ổn.
Về tình về lý, hắn cũng không muốn rời khỏi nơi này.
Thật ra, hắn đã sớm quen với cuộc sống yên lặng ở nơi này, cũng quen với hoàn cảnh biên cảnh, nhưng hắn lại có chút không đành lòng nhìn thấy đồng tộc rơi vào nội loạn.
Cho nên rất nhanh, hắn đã mang theo Người Lùn bộ tộc Ám Mâu chạy về dãy núi, bắt đầu thương lượng chuyện này với tộc nhân.
- Lãnh chúa đại nhân, tộc Người Lùn thật sự muốn rời khỏi thành Hoàng Sa chúng ta ư?
Tiết Trường Quý bên cạnh không nhịn được hỏi.
Những người càng lớn tuổi, lại càng không muốn gặp chuyện chia ly.
Huống chi trong khoảng thời gian này tộc Người Lùn đã sống hòa thuận bên cạnh bọn họ, đã sớm dung nhập vào nhịp sống nơi đây, thậm chí còn thường xuyên có Người Lùn đã chạy tới những bữa tiệc tối của bọn họ, cùng nhau uống rượu.
Lão cũng coi nhóm Người Lùn trở thành người một nhà.
Bây giờ, đột nhiên bọn họ nói phải rời khỏi, tâm tình lão khó tránh khỏi có chút nặng nề.
- Yên tâm đi, dù bọn họ thật sự muốn rời đi, cũng sẽ không chặt đứt liên hệ với chúng ta bên này.
Lâm Hữu cực kỳ tin tưởng vào cách làm người của Mạch Cách n.
Hơn nữa hắn có Cánh Cửa Bí Cảnh, có thể tùy thời truyền tống đến Thánh Vực.
Mà nếu vương quốc Người Lùn ở gần đế quốc Tinh Linh, vậy vị trí của bọn họ cũng không quá xa Thánh Vực, muốn gặp vẫn có thể nhìn thấy. Chính là…Chung quy vẫn là có chút không nỡ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận