Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 550: Là Ngươi Ép Ta!

Đợi cho 30 giây đi qua, tia sáng màu hồng trên người thực vật biến mất, thế công cũng yếu bớt xuống.
Chẳng qua binh chủng bên người Vi Đông Thăng, cũng tổn thất hơn phân nửa.
Tất cả đều bị thực vật bản thể với đặc tính biến thái giết chết.
Mà Lâm Hữu bên kia, chỉ tổn thất một bộ phận thể sinh sản thêm và vật triệu hồi thôi.
Cái gì mà thuộc tính khắc chế?
Cái gì mà thiên phú chủng tộc?
Ở trước mặt người có thực lực, căn bản là không đường phản kháng, không đường sống!
- Cùng tiến lên, đập nát vòng bảo hộ.
Lâm Hữu ngồi ở trên lưng Rồng Yêu Đế, lạnh giọng truyền lệnh.
Trong đội ngũ bên cạnh Thôn Thiên, lập tức sáng lên mảng lớn tia sáng trắng, lập tức triệu hồi ra mảng lớn Hoa Bất Tử.
Cùng với đám Hoa Bất Tử sống lại từ trên thi thể, chúng nó triển khai công kích mãnh liệt với Vòng Bảo Hộ Lãnh Địa.
Đám thực vật khác cũng không nhàn rỗi.
Thừa dịp cổ thụ dãy trước hỗ trợ ngăn cản binh chủng nguyên tố bên trong, chúng nó cũng gia nhập vào hàng ngũ công kích lớp giữa.
- Bang bang phanh ——
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng quanh quẩn bên tai.
Vi Đông Thăng đang nôn nóng chiêu mộ binh chủng, bổ sung toàn bộ chỗ trống, để cho chúng nó ở cách vòng bảo hộ điên cuồng công kích đám thực vật bên ngoài.
Hiện tại, đối phương đã dùng xong hai thủ đoạn mạnh mẽ.
Chỉ cần hắn ta vẫn luôn trú đóng ở lãnh địa, điên cuồng chiêu mộ binh chủng, sẽ có cơ hội rất lớn bảo vệ được lãnh địa.
Hơn nữa, hắn ta còn một thủ đoạn cuối cùng chưa dùng tới.
Vốn dĩ hắn ta định giữ thủ đoạn này lại cuối cùng, trở thành đòn sát thủ.
Lại không nghĩ rằng, binh chủng Nguyên Tố của mình lại bại hoàn toàn như vậy, khiến cho hắn ta không thể không sử dụng trước.
- Là ngươi ép ta!
Vi Đông Thăng nhìn độ bền Vòng Bảo Hộ Lãnh Địa nhanh chóng giảm xuống, và Lâm Hữu trên bầu trời.
Cuối cùng, ánh mắt hắn ta cũng trở nên hung ác, triệu tập toàn bộ một trăm Nguyên Tố Lửa và một trăm Nguyên Tố Đất vừa chiêu mộ xong tới bên người.
Tiếp theo, hắn ta vung bàn tay to lên.
Một đại trận hình ngôi sao sáu cánh trống rỗng xuất hiện dưới chân, bao phủ cả hắn ta và tất cả binh chủng vào bên trong.
Rồi đột nhiên, nhiệt độ không khí chung quanh tăng cao.
Giống như đặt mình vào nơi cực nóng, ngay cả không khí cũng bị nhiệt độ làm vặn vẹo.
- Ừm?
Lâm Hữu trên bầu trời cũng phát hiện không đúng, phát ra một tiếng nghi hoặc.
Còn không chờ hắn phản ứng, kia hai trăm binh chủng nguyên tố bên trong đại trận hình ngôi sao sáu cánh kia đã bị trực tiếp hiến tế, hóa thành từng đường lưu quang lửa đỏ xông lên trời cao.
Dần dần, một viên vẫn đá lớn đến mức bao phủ phạm vi năm trăm mét, nhanh chóng ngưng tụ trên không trung, tản ra uy thế vượt qua cấp chín làm cho người ta sợ hãi!
……………
Lâm Hữu không bao giờ nghĩ đến đối phương còn ẩn giấu thủ đoạn mãnh liệt như vậy.
Khó trách đối mặt với đại quân binh chủng có số lượng gấp đôi mình nhưng vẫn trấn định như vậy.
Sự khủng bố của thiên thạch do hỏa nguyên tố hội tụ thành là lớn nhất mà hắn thấy ở cấp mười.
Dường như cả bầu trời đều vì nó mà run rẩy, dù là Thôn Thiên cũng không có cách dùng năng lực nuốt chửng nó.
Nếu như đánh chính diện, đừng nói là hắn, ngay cả binh chủng bên người cũng không thể may mắn thoát khỏi!
Mà tốc độ ngưng tụ của thiên thạch quá nhanh, cho dù hắn muốn thoát ra ngoài cũng đã muộn.
- Lui!
Lâm Hữu quyết định thật nhanh, ngay lập tức triệu tập tất cả thực vật đang tấn công đến bên người.
Hắn không sử dụng truyền tống ngẫu nhiên, mà bày trận thế phòng thủ tại chỗ, sẵn sàng đón quân địch.
- Vô dụng, dù binh chủng của ngươi lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào ngăn cản được một kích này của ta!
Trong mắt Vi Đông Thăng chứa sự tàn khốc, cuối cùng cũng xả được cơn giận.
Hắn ta trà trộn ở Chiến Trường Vạn Giới trong thời gian dài như vậy, có khi nào chịu tổn thất lớn như vậy?
200 binh chủng cấp tám, mất trắng năm triệu ma năng.
Chỉ nhớ đến thôi, hắn ta đã cảm thấy đau lòng không thôi, hận ý đối Lâm Hữu càng không thể khống chế.
- Chết đi cho ta!!
Chỉ nghe hắn ta quát một tiếng chói tai, trận thế sáu ngôi sao dưới lòng bàn chân nổ tung, hóa thành một tia sáng bảo vệ hắn ta cùng lãnh thổ.
Mà thiên thạch trên bầu trời giống như hành tinh rơi xuống, mang theo uy thế không gì sánh kịp, gào thét về phía Lâm Hữu.
Bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian chấn động, mây đỏ cuồn cuộn, giống như một thảm họa kinh thiên động địa.
- Ầm ầm!!
Toàn bộ chiến trường đều rung chuyển kịch liệt.
Một đám mây hình nấm khổng lồ màu đỏ được hình thành do các ngọn lửa hội tụ, phóng lên bầu trời, thôn phệ Lâm Hữu với toàn bộ binh chủng bên cạnh hắn.
Sức mạnh đáng sợ đó đã biến thành một làn sóng nhiệt đá vụn, ngay lập tức quét sạch vùng đồng bằng trong bán kính vài km.
Ngay cả ma thú đang lang thang gần đó cũng bị biến thành tro bay, bị giết chết tại chỗ.
- Có chuyện gì vậy? Sao mặt đất lại đột nhiên rung động?
- Chẳng lẽ có bảo vật gì xuất thế?
- Không! Nhìn đằng kia, hình như có thứ gì đó đang đánh nhau.
- Này! Một thiên thạch cực lớn!
- Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút!
Các lãnh chúa đang thăm dò ở gần đó, đã nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi ở đây, theo bốn phương tám hướng ào ào chạy tới.
Chỉ khác với sự ngạc nhiên và tò mò của họ.
Lúc này, ở trung tâm thiên thạch rơi xuống, Vi Đông Thăng trừng lớn hai mắt, nhìn Lâm Hữu với binh chủng của hắn bên ngoài lãnh địa vẫn bình yên vô sự, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
- Không, không thể nào, làm sao ngươi còn sống được!
Từ miệng hắn ta phát ra một tiếng hét như con gà trống bị nắm cổ.
Cả người như nhìn thấy ma, hoảng hốt lui về phía sau, tựa trên Đá Nguyên Tố.
Một đòn mạnh mẽ mà hắn ta luôn tự hào, lại bị người khác đỡ được!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn ta thậm chí còn tưởng rằng mình đang mơ.
Trong lòng hắn ta chỉ còn lại vô tận hoảng sợ và kinh hãi.
Phải biết, kỹ năng hiến tế của hắn, ngay cả lãnh chúa cấp chín cũng không dám đón đỡ.
Làm sao mà một lãnh chúa cấp tám lại không bị thương chút nào?
- Chuyện ngươi chưa biết còn rất nhiều.
Lâm Hữu lạnh giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận