Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 556: Di Tích Mộ Kiếm Mở Ra

Nhưng cũng có một ít người có tâm tư kín đáo, rất nhanh đã chú ý tới máu tươi trên người binh chủng thực vật của Lâm Hữu, ánh mắt không khỏi ngưng trọng.
Bọn họ cũng không ngốc, có thể một mình đi vào nơi này, sắc mặt còn nhẹ nhàng bâng quơ, không có một tia khiếp hãi như thế, cũng không phải hạng người đơn giản.
Không đáng vì tài nguyên mà tạo cho mình một đại địch.
Huống chi bên cạnh còn có nhiều cường địch như vậy, lỡ như thật sự đánh nhau, chỉ sợ sẽ là hai mặt thụ địch.
Cho nên bọn họ cũng chỉ là âm thầm lưu ý mà thôi, chứ không tính toán ra tay với Lâm Hữu.
Lâm Hữu cảm nhận được ánh mắt bọn họ, không hề nghĩ nhiều, chậm rãi đi vào bên cạnh một khối đá lớn trong góc, bắt đầu quan sát Mộ Kiếm xa xa.
Mộ Kiếm rất lớn, phạm vi chừng vài km.
Thành lập ở trung gian bốn ngọn núi thật lớn, bốn phía đều có xiềng xích từ đỉnh ngọn núi kéo dài ra ngoài, khóa chặt chẽ một nửa thanh kiếm thật lớn cắm vào mặt đất trung ương Mộ Kiếm.
Chung quanh lại cắm đầy những thanh kiếm to to nhỏ nhỏ khác nhau.
Thực hiển nhiên, tử khí màu đen bốn phía đang chuyển động chung quanh cự kiếm kia.
Hơn nữa rất thần kỳ chính là.
Sau khi bọn họ tới gần phạm vi Mộ Kiếm, tử khí bốn phía lại hoàn toàn biến mất, chỉ xoay tròn trong phạm vi 1 km bên ngoài Mộ Kiếm.
Thật giống như có cái gì đó khiến chúng nó sợ hãi, không dám tới gần.
Càng thêm kỳ quái chính là năm phương hướng bên trên cự kiếm, lại được đúc thành từng bậc từng bậc đài cao.
Từ dưới hướng lên trên, liên tiếp đến bên cạnh cự kiếm.
Mười tầng đài cao ở năm phương hướng, tổng cộng là năm mươi tầng.
Hơn nữa bên trên mỗi một đài cao, đều cắm một thanh kiếm!
Càng lên cao, khí thế của đám kiếm này lại càng dũng mãnh, lại có loại cảm giác của ngũ hành bát quái.
………….
Theo thời gian trôi qua, gần Mộ Kiếm kinh khủng có càng ngày càng nhiều lãnh chúa tụ tập lại.
Từ ban đầu chỉ có mấy chục, biến thành mấy trăm, thậm chí mơ hồ có xu thế phá ngàn.
Hơn nữa những lãnh chúa có mặt thuộc đủ loại chủng tộc, giới vực khác nhau, tất cả đều vây quanh bốn phía Mộ Kiếm, thấp giọng nghị luận.
Nhưng không ai dám tới gần Mộ Kiếm, người nào người nấy đều đang đợi chim đầu đàn làm gương, chỉ sợ bên trong cất giấu nguy hiểm gì.
- Một đám nhát gan, cho ta lên trước đi!
Cuối cùng, trong đám người cũng có một đại hán hung ác đi ra.
Đối phương mang theo một đội đao thuẫn thủ và cung binh hệ Hình Người trực tiếp đi vào phạm vi bên trong Mộ Kiếm, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt tất cả lãnh chúa.
- Hình như là Ngô Dũng đại lục Chiến Tôn, không nghĩ tới cả hắn cũng đến đây.
- Nghe nói Chiến Trường Vạn Giới lần trước, một mình hắn chém giết hơn hai mươi lãnh chúa cấp tám, thực lực rất cao.
- Phỏng chừng bên trong chiến trường này, chỉ có mấy biến thái mười thứ hạng đầu có thể chèn ép hắn?
- Có trò hay để xem rồi.
Nhóm lãnh chúa bàn tán xôn xao, nhìn không chuyển mắt vào bóng dáng Ngô Dũng rời đi.
Bên trong Mộ Kiếm này, vừa nhìn đã biết bên trong cất giấu bảo vật khó lường.
Mà bảo vật thường thường sẽ liên quan tới nguy hiểm.
Hiện giờ, có người đi dò đường cho bọn họ, tự nhiên là thích hợp nhất.
Kể cả Lâm Hữu đứng một mình ở góc, cũng không nhịn được bị hành động của Ngô Dũng hấp dẫn, tò mò đánh giá.
Nhưng khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là ngay khi Ngô Dũng mang theo binh chủng bước vào phạm vi Mộ Kiếm, nguy hiểm hoặc biến cố trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Ngược lại là cự kiếm bên trên đài cao kia, đột nhiên bùng nổ một cỗ ánh sáng trắng chói mắt, chiếu sáng lên Mộ Kiếm
Giây tiếp theo, tia sáng kia hóa thành vô số kiếm khí sắc bén bắn nhanh tới, giống như vạn kiếm quy tông, bay múa qua lại trên không trung vờn quanh cự kiếm.
Một bộ phận kiếm khí bên trên, còn mơ hồ tản ra huyết quang và sát ý đậm đặc.
Trực tiếp khiến nhóm lãnh chúa lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Cùng lúc đó, vài tiếng nhắc nhở đã vang lên trong đầu bọn họ.


Mở ra di tích chiến trường Mộ Kiếm Vong Giả.



Những chiến sĩ ngã xuống ở di tích, đã biến thành chiến ý, là nơi những anh linh trầm mê trong giấc ngủ say.



Chỉ có thông qua khảo nghiệm đi lên tầng cao nhất, nhận được sự tán thành của Kiếm Vong Giả, mới có thể nhận bảo vật chiến trường, cùng với khen thưởng binh chủng loại trang bị hiếm thấy.


Bảo vật chiến trường!
Còn có binh chủng hiếm thấy!
Tất cả lãnh chúa đều kinh ngạc, một đám trừng lớn con mắt.
Binh chủng hiếm thấy, còn là binh chủng loại trang bị cực kỳ thưa thớt!
Tuyệt đối là khó xuất hiện nhất bên trong tất cả binh chủng, cũng là một trong những binh chủng loại phụ trợ cường đại nhất.
Ví dụ như Rêu Cộng Sinh và Rùa Đen Lá Chắn của Lâm Hữu, chúng đều thuộc binh chủng loại trang bị.
Thậm chí áo giáp trên người Đầu Trâu Mặt Ngựa, hắn từng thấy trong bí cảnh cỡ lớn ngày trước, cũng đều là loại binh chủng này.
Cho dù chúng nó không thể nào giống Rêu Cộng Sinh, có năng lực Đột Biến cải tạo thành tồn tại càng thêm biến thái nhưng cũng khiến thực lực tăng lên cực kỳ lớn.
Dù sao hai binh chủng cấp tám lợi hại tới mức nào, cũng không thể địch nổi hai binh chủng cấp tám hợp thể đi lên tới đỉnh phong.
Đây là chênh lệch về chất, có thể hiểu năng lực phụ trợ của binh chủng loại trang bị mạnh mẽ tới mức nào, kể cả Lâm Hữu cũng không nhịn được có chút động tâm.
Mà khi mọi người ở đây đang bàn tán xôn xao, kinh hô không ngừng.
Lúc này, Ngô Dũng ở trong Mộ Kiếm, đã đi vào tầng dưới chót của một trong số những đài cao kia.
Đài cao kia không lớn nhưng cũng có kích thước chừng trăm mét.
Ngô Dũng vừa đứng lên, chỉ trong nháy mắt, đài cao đó đột nhiên sáng lên một đạo ánh sáng, vậy mà binh chủng bên người hắn ta lại toàn bộ biến mất, chỉ chừa lại một mình hắn ta ở trên đó.
Và một thanh đại kiếm hai tay loang lổ rỉ sét được cắm ở trung ương đài.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bên trên không thể triệu hồi binh chủng?
- Chắc là đúng rồi, không biết vừa rồi khảo nghiệm nhắc nhở là cái gì.
Có người bàn tán xôn xao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận