Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 572: Con Của Đại Đế Tương Nguyệt

Nếu đổi lại trước kia, có lẽ Lâm Hữu sẽ nhượng bộ vì đối phương nhiều người.
Nhưng hiện tại...
- Các ngươi đang uy hiếp ta?
Lâm Hữu khinh thường cười, nhìn một vòng chung quanh.
Lãnh chúa chạm phải tầm mắt hắn, đều không nhịn được rùng mình một cái, bọn họ cảm nhận được một cỗ sát ý vô cùng đậm đặc.
Thậm chí bốn phía thân thể Lâm Hữu, đều tản ra khí huyết sát như có như không.
Đây là hiệu quả ẩn tàng sinh ra từ Minh Chứng Bá Giả, có thể khiến khí tức một người phát sinh thay đổi.
Hoặc nói Lâm Hữu vừa hoàn toàn phóng ra luồng sát khí tích góp được từ đáy lòng.
- Đại Pháo.
Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng bên người, đưa Đại Pháo tới.
Họng pháo tối om nhắm thẳng về một đám lãnh chúa đối diện.
Rồi, một lãnh chúa hệ Ác Ma rất tự tin vào thực lực của mình đứng dậy.
- Hừ! Dù ngươi uy hiếp thì như thế nào! Chẳng lẽ ngươi còn...
- Phanh!
Một tiếng nổ vang, cắt ngang lãnh chúa kia lên tiếng.
Lãnh chúa kia vốn đang muốn nói cái gì, nhưng giây tiếp theo, con ngươi của người này chợt co rút thật nhanh.
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, đã mở ra kỹ năng phòng hộ của trang bị trên người, bắn nhanh về một hướng.
Sưu!
Viên đạn được long viêm vờn quanh, xé rách không gian, mang theo uy thế không gì sánh kịp, thổi quét qua bên cạnh đối phương.
Thậm chí còn không chờ người nọ kịp phản ứng, thân thể Ác Ma cấp chín phía sau đã ầm ầm nổ tung, nát thành một đoàn mưa máu.
Viên đạn thế đi không giảm, lại tiếp tục bắn thủng thân thể mười mấy ác ma cấp tám đằng sau, khó khăn lắm mới dừng lại được, vào bắn xuống mặt đất.

Yên lặng.
Cả khung cảnh im ắng một mảnh.
Tất cả mọi người đều trừng lớn con mắt, nhìn binh chủng cấp chín kia bị oanh mất nửa thân thể, còn một chuỗi thi thể nối liền đằng sau.
Mọi việc vừa rồi tới quá đột nhiên.
Cho nên trong lúc nhất thời bọn họ cũng chưa phản ứng lại, thậm chí còn kinh ngạc đến mức quên công kích hai đội ngũ mang theo bảo vật kia.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đang nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.
Chỉ dùng một kích đã miểu sát một binh chủng cấp chín?
Còn bắn thủng mười mấy thân thể cấp tám xung quanh?
Đây thật sự là chuyện binh chủng cấp tám có thể làm được?
Lãnh chúa hệ Ác Ma nọ phản ứng lại, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy mình vừa dạo một vòng quanh quỷ môn quan.
Nếu một kích vừa rồi đánh trúng, người chết, nhất định là hắn.
Kể cả có trang bị phòng ngự cũng không tác dụng!
Lãnh chúa hệ Ác Ma kia nhìn bên hông mình, trang bị cấp chín tốn của hắn không biết bao nhiêu tiền, đã muốn xuất hiện mảng lớn vết rách.
Mà đó chỉ là dư âm của sóng xung kích thôi, đã khủng bố như vậy!
- Ừng ực...
Nhóm lãnh chúa không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lâm Hữu, nếu không dám tới gần nửa phần.
Bốn lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy kia thấy vậy, lập tức phản ứng lại, vội vàng thoát ly đám người, đi tới bên cạnh Lâm Hữu.
Lúc này, trong lòng mấy người bọn họ vừa là kích động vừa là khiếp sợ, thậm chí ngay cả người cùng giới như bọn họ cũng không dám tới quá gần Lâm Hữu.
Vẫn là thanh niên hệ Thực Vật kia có lá gan khá lớn, vội vàng cảm kích nói:
- Đại ca, may mà có ngươi, chúng ta mới thoát vây được, cám ơn rất nhiều!
Thanh niên vừa cảm kích vừa đánh giá binh chủng bên người Lâm Hữu và càng xem lại càng kinh hãi.
Hắn cũng là lãnh chúa hệ Thực Vật, tự nhiên phải hiểu biết về binh chủng Thực Vật hơn những người khác.
Thế nhưng bên này toàn là binh chủng có ngoại hình kỳ lạ, hắn chưa từng nhìn thấy.
Thật giống như chúng nó là kết quả tạo ra khi trộn vài loại thực vật đặc biệt vào cùng một chỗ, thoạt nhìn cực kỳ quái dị, nhưng lại khí thế khác thường.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt của hắn đã bị Đại Pháo bên người Lâm Hữu hấp dẫn, hơi hơi sửng sốt nói:
- Đây là... Vương tộc!?
…………..
Thanh niên hô nhỏ theo bản năng đã khiến cho Lâm Hữu chú ý.
Hắn ập tức thu lại tất cả binh chủng Vương tộc vào bên trong Không Gian Bản Nguyên, sắc mặt cũng trở nên không tốt.
Từ lần trước, sau khi Lâm Hữu nhìn thấy bản thể Thiên Ma tên là Thiên Thánh trong khu vực sa mạc kia, hắn vẫn luôn cố ý che giấu binh chủng vương tộc của mình.
Trước khi lên tới cấp bảy, lãnh chúa không thể đi đến chủ vị diện Ma Thú, không có cơ hội gặp được bản thể Thiên Ma này, tự nhiên cũng không biết ý nghĩa của vương tộc.
Nhưng cấp bảy trở lên lại khác.
Tuy rằng tỷ lệ gặp được bản thể Thiên Ma rất nhỏ, nhưng nhỡ đâu lại có người từng nhìn thấy?
Trước khi hắn làm rõ được mối liên quan giữa binh chủng vương tộc của mình và thứ kia, hắn không quá hy vọng người khác biết chuyện hắn có binh chủng vương tộc.
Bình thường, hắn đều dựa vào số lượng binh chủng khổng lồ để che dấu sự tồn tại của vương tộc, hoặc bịt kín tầm mắt tra xét của lãnh chúa khác.
Không ngờ, lại có người biết chuyện về Vương tộc, khiến trong lòng hắn không nhịn được nổi lên một tia sát ý.
Thanh niên hệ Thực Vật kia cảm nhận được vẻ mặt hắn biến hóa, đáy lòng thầm cả kinh, biết chính mình không cẩn thận đã nói nên lời không nên nói.
Người này vội vàng giải thích:
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ nghe nói qua chuyện này từ trong miệng mẫu hoàng mà thôi.
Mẫu hoàng?
Chẳng lẽ gia hoả này là con của Đại Đế?
Nếu thật sự là vậy, có chút khó giải quyết.
Trong lòng Lâm Hữu trở nên ngưng trọng.
Dù sao cũng là người trên một mảnh đại lục, nếu hắn làm gì đó với gia hỏa này, đến lúc đó chỉ sợ muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
- Ngươi là con của vị Đại Đế nào?
Lâm Hữu không khỏi hỏi.
- Đại Đế Tương Nguyệt chính là mẹ của ta, ta tên là Lê Kha.
Thanh niên kia vội vàng trả lời, không có chút kiêu căng vì thân phận của mình khác biệt.
Ngược lại hai mắt hắn đầy ánh sáng, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Lâm Hữu.
- Đại Đế Tương Nguyệt?
Ánh mắt Lâm Hữu vừa động.
Hắn đã từng nghe về danh hào của vị Đại Đế này.
Ngài ấy là một trong số ít những nữ Đại Đế trên đại lục Nguyên Thuỷ.
Thống trị đế quốc Tương Nguyệt, ở phía nam thế giới Nguyên Thuỷ, cách Đế Quốc Thánh Diệu một phần tư đại lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận